Một Lít Nước Mắt – Kito Aya

Lần cập nhật gần nhất August 12th, 2020 – 11:28 am

Có những việc mà chúng ta tưởng như là điều hiển nhiên và phớt lờ qua nó, lại là ước mơ của rất nhiều người. Việc đi, việc chạy, việc nói năng, việc cầm đũa,… là những điều như thế. Nếu bạn đã từng vì một hai lần vấp ngã mà từ bỏ con đường đang đi, hoặc thậm chí từ chối đứng dậy vì bản thân đã quá đau đớn, thì mình mong rằng bạn hãy nhớ đến câu chuyện của cô bé Aya để tiếp tục cố gắng. Việc đối mặt với bản thân ở cuộc sống hiện tại, đối mặt với ước mơ, đối mặt với những chướng ngại trên đường đời,… mới là những điều thực sự thử thách bản lĩnh và lòng dũng cảm của chúng ta. Và đương nhiên, người có thể kiên cường đấu tranh để sống sẽ trở thành một dũng sĩ, giống như cô bé Aya vậy.

Review Một lít nước mắt (2)

Có những điều tưởng chừng giản dị trong cuộc sống con người, tuy nhiên mấy ai lại quan tâm, để ý đến. Có những ước mơ mới nhìn qua cảm thấy rất bình thường, nhưng có những người khao khát mãi cũng không với lấy được nó. Vì vậy, chúng ta hãy luôn trân trọng những điều bình dị nhất ngay xung quanh chúng ta và hãy làm những việc có thể làm khi ta còn sống. Cách nhìn cuộc sống của tôi đã thay đổi như thế từ khi tôi đọc cuốn sách này, tôi càng thêm trân trọng cuộc sống cũng như đồng cảm và yêu quý,nâng niu cuốn sách” bảo bối” của tôi, đấy là cuốn sách: “Một lít nước mắt”.

Cuốn sách “Một lít nước mắt” quả là một câu chuyện cảm động, sâu lắng, dựa trên nhân vật có thật là cô bé Aya người Nhật Bản mắc phải căn bệnh nan y thoái hóa tiểu não khi mới vừa tròn mười lăm tuổi nhưng có một nghị lực phi thường. Nhan đề cuốn sách thật giàu hình ảnh và ý nghĩa nhưng phải chăng là một cách nói thậm xưng, nói quá. Không đâu, bởi khi đọc xong cuốn sách này, tôi lại nghĩ, một lít nước mắt thì vẫn chưa đủ, vẫn còn quá ít bởi lẽ câu chuyện này đã làm cảm động, rung cảm đến hàng triệu trái tim người đọc, khiến hàng triệu giọt nước mắt rơi, muôn đời chưa ráo. Cuốn sách được xuất bản dựa trên nhật kí của Aya với câu chuyện mười năm chống chọi với cái chết thật phi thường và ở tuổi hai mươi lăm, cái tuổi đẹp nhất đời người, cô đã gác bút nghìn thu, gác mọi ước mơ, hoài niệm, hi vọng về một tươi lai tốt đẹp.

Cô gái xinh đẹp ấy đã ra đi vì cơn bạo bệnh khi tuổi đời còn quá ngắn ngủi hai mươi lăm năm với những dự định cuộc sống còn nhiều dang dở. Và ước mơ lớn nhất của cô ngay lúc này đó là: “Liệu con có thể kết hôn được không?”. Cô luôn khao khát về tình yêu và hạnh phúc. Cô cần một hạnh phúc giống như bao người, thật sự rất cần… Ước mơ chưa thể thực hiện mà đã ra đi, một ước mơ, một niềm khát khao cháy bỏng làm nhức nhối tâm can người đọc.

“Con người ta ai cũng mang nặng những ưu phiền
Hễ nhớ về quá khứ là nước mắt tuôn rơi
Còn hiện thực quá phũ phàng và tàn nhẫn
Mơ ước nhỏ nhoi không cách nào thực hiện
Nghĩ đến tương lai lại sụt sùi nước mắt”.

Cuốn sách này chỉ có thể tái hiện được một phần nào đó nỗi đau của cô nhưng nó đã làm tôi xót xa khôn xiết. Khi bị bệnh, cô ăn uống khó khăn, tay chân không thể cử động như những người bình thường, tình yêu đến với cô rồi cũng xa cô khi biết cô bị bệnh, bạn bè ai cũng xa lánh vì sợ bị làm phiền, khi cận kề cái chết, mặt cô trở nên xấu xí, biến dạng. Nhưng nghị lực sống phi thường không để cô có thể gục ngã mà buộc cô phải tiếp tục sống. Bởi trong tận cùng của sự phũ phàng, tuyệt vọng, cô vẫn còn có cha mẹ yêu thương bằng cả tấm lòng, có cả Asou – một người bạn thân luôn bên cạnh cô, động viên, an ủi, khóc cùng cô những lúc khó khăn nhất. Cũng chính tình yêu thương đó đã tiếp thêm nghị lực để cô có thể tiếp tục sống thêm mười năm nữa.

Các bạn biết không, cách nhìn nhận cuộc sống của Aya rất khác biệt. Bên cạnh nghị lực phi thường, cô còn có cảm nhận khá sâu sắc về cuộc sống bên ngoài: “Mình muốn trở thành không khí”. Cô ấy ước ao mình có cuộc sống nhẹ nhàng êm dịu như bao người và muốn cho mọi người biết đến sự tồn tại của mình trên cuộc đời này. Có lẽ căn bệnh nghiệt ngã này đã khiến cho cô có cái nhìn sâu sắc hơn với thế giới, với những gì đang diễn ra xung quanh cô, tuy đơn sơ nhưng gần gũi, cần thiết trong cuộc sống hằng ngày. Và chính lúc này đây, cô đã cảm nhận được tình cảm gia đình dành cho mình, thiêng liêng và cao cả biết nhường nào. “Ở nơi đó, có lẽ tôi sẽ không còn nước mắt nữa”, ở thế giới hiện tại cô đã khóc thật nhiều nhưng tâm hồn vẫn luôn tiềm tàng một sức sống mãnh liệt, cô ước mong thi đậu vào trường Đại học nổi tiếng ở Nhật Bản. Nhưng có lẽ mong ước ấy mãi mãi không thể thực hiện được, cô giờ đã đi đến một thế giới khác, một thế giới không còn nước mắt nữa. Trước khi chết, cô đã có một ước nguyện: “Con muốn mình được nằm giữa một rừng hoa, ba..mẹ..đừng quên con nhé”. Đúng như vậy, vào cái ngày cô ra đi, tất cả mọi người biết được câu chuyện nhật kí của cô, đều xúc động, thương tiếc đến chia buồn. Trên tay mỗi người đều cầm một bó hoa tạo thành một rừng hoa xung quanh cô Aya đầy nghị lực phi thường. Đóa hoa hướng dương mà cô đã viết trong những năm tháng cuối đời:” Con biết cha mẹ luôn cầu mong một điều kì diệu sẽ đến với con. Nhưng nếu điều kì diệu không xảy ra, mong cha mẹ cũng đừng đau buồn…” Và một câu nói mãi làm nghẹn ngào tâm hồn người đọc: “Tại sao lại là con chứ?” Có ai đọc những dòng chữ này mà không đau lòng? Phải chăng tất cả là do số phận như Nguyễn Du từng nói:

“Ngẫm hay muôn sự tại trời
Trời kia đã bắt thì người phải theo
Bắt phong trần, phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao”.

Đây là một cuốn sách đáng để chúng ta đọc và ngẫm nghĩ, tái hiện một câu chuyện thấm đẫm tính nhân văn và nghị lực phi thường. Đọc ” Một lít nước mắt ” để ta thêm trân trọng từng giây, từng phút trong cuộc đời này. Cuộc sống của tôi diễn ra vẫn bình thường như bao ngày, tôi vẫn cảm nhận được ánh nắng mặt trời, cát, gió, không khí. Nhưng chỉ khác là từ khi tôi đọc cuốn sách ấy, tôi càng thêm trân trọng những điều giản dị ấy mà trước đây tôi chẳng để ý đến. Và tôi cảm ơn cuốn sách yêu dấu này đã giúp tôi nhận ra và thêm trân trọng những khoảnh khắc đẹp trong cuộc đời khi còn có thể.

– Lê Nguyễn Quỳnh Nhi

“Mình đặt tay lên ngực. Mình có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập. Trái tim mình đang hoạt động. Mình hài lòng với điều đó. Mình vẫn còn sống.” —Aya viết
Bài làm của em ạ …
“Mình sẽ kiên nhẫn.
Mình sẽ không tham lam.
Mình sẽ không bỏ cuộc.
Bởi vì mọi người đều làm từng bước một…” – Kito Aya

Bỗng một ngày nỗi buồn ập đến thì phải làm gì? Đã bao giờ bạn muốn gục ngã, từ bỏ và buông xuôi mọi thứ? Làm thế nào để có thể mạnh mẽ và đối diện? Bản thân tôi đã từng cho phép bản thân được gục ngã bởi vì tôi nghĩ tôi không phải thần tiên và tôi cũng không được ông Bụt cho những điều ước. Tôi tự cho phép bản thân mình có quyền yếu đuối mà không cần phải mạnh mẽ đứng lên. Có lẻ sẽ không có gì thay đổi nếu tôi không xem được cuốn sách “Một lít nước mắt” của Kito Aya được tổng hợp lại từ những trang nhật kí chống chọi với căn bệnh thoái hoá tiểu não trong vòng 8 năm. Và điều đặc biệt hơn cuốn sách được xuất bản không lâu trước khi cô qua đời.

“Ngã xuống có gì sai khi bạn luôn có thể đứng dậy”- Kito Aya
Cuộc sống luông mang đến những điều bất ngờ và với Aya cũng vậy. Một cô bé mười lăm tuổi ngày ngày cắp sách đến trường, ở lứa tuổi đẹp nhất thời học sinh em có một gia đình yêu thương và bạn bè quý mến, cả những ước mơ và hoài bão. Kito Aya chẳng phải là một thần đồng nhưng em hài lòng với những gì mình đang có. Chuyện sẽ chẳng có gì khi em bỗng nhận tin dữ rằng mình đang mang trong người căn bệnh hiểm nghèo có tên “Thoái hoá tiểu não”- một căn bệnh khiến người ta dần mất đi khả năng vận động, thậm chí những việc như ăn uống đi lại sẽ vô cùng khó khăn. Chính căn bệnh này sẽ làm nạn nhân của nó mất dần sức sống, chết dần chết mòn bởi sự bất lực và tiêu cực của họ. Từ đây “Một lít nước mắt” hành trình chống lại bệnh tật chính thức bắt đầu.

Mắc một căn bệnh y học chưa có cách chữa trị, điều duy nhất có thể làm chỉ là trì hoãn trong một thời gian ngắn. Người bệnh sẽ dần cảm thấy những biến chứng rõ ràng, sẽ cảm giác như cơ thể đang cầm tù sự sống của bản thân. Và cô gái bé nhỏ mười lăm tuổi đã phải trải qua những điều kinh khủng như thế.

“Cái chết không đáng sợ. Điều đáng sợ nhất là bỏ cuộc” – Kito Aya
Aya ý thức được bản thân em rồi sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình, bạn bè và cả những lời trêu chọc. Nhưng biết sao khi căn bệnh quái ác kia chọn em chứ không phải một ai khác, một cô bé mười lăm tuổi đã phải chịu nhiều đau đớn và bỏ ngõ cả tương lai với những ước mơ hoài bão. Vậy mà em vẫn luôn ôm ấp bên mình sự sống mơn mởn. Cái chết không đáng sợ, nhưng cái chết được báo trước thì trên cả đáng sợ. Tuy vậy em vẫn chọn cách đương đầu với số phận, vẫn chọn sống rực rỡ, sống như chưa bao giờ được sống. “ Thời gian vẫn sẽ không dừng lại dù cho tôi có đập vỡ tất cả đồng hồ trên thế giới” – Đúng vậy, thời gian vẫn trôi qua, rồi điều gì đến cũng sẽ đến và em ấy chọn cách chấp nhận và trân trọng cuộc sống còn lại dẫu là bao lâu- “Mình đặt tay lên ngực. Mình có thể cảm nhận được trái tim mình đang hoạt động. Mình hài lòng với điều đó. Mình vẫn còn sống.” Đối với mọi người, sự sống là một thứ hiển nhiên, vốn có nhưng với số khác đó chính là từng giờ từng phút đấu tranh để dành lại sự sống cho mình. Kito Aya đã biến chính nghị lực phi thường đó thành phép màu diệu kì cho tất cả các bệnh nhân trên toàn thế giới và cho cả chính em.

Khi thế giới dần quay lưng với em thì cây bút, trang giấy trở thành chỗ dựa để em bấu víu. Đó là nơi Aya chân thành thật bộc bạch những cảm xúc cho riêng mình. Trang nhật kí “ Một lít nước mắt” là một vị thẩm phán tối cao dò xét những lời miệt thị, cũng là ngôi nhà bình yên cho em nương náu trái tim đầy tổn thương trong chuyến hành trình dài đằng đẵng cua mình. Bên cạnh đó không thể thiếu gia đình của Aya- từ cô em gái luôn tị nạnh với chị mình đến người mẹ tần tảo nuôi các con luôn đồng hành với Aya những lúc khó khăn nhất.

Và điều gì đến cũng sẽ đến, sau tám năm chống chọi với bệnh tật vào ngày 23/05/1988 lúc 0h55 phút Aya ra đi vĩnh viễn. Aya sẽ đi đến một nơi hạnh phúc, rời xa những cơn đau giày vò, nơi đó sẽ có những mơ ước của Aya, sẽ luôn được vui vẻ…

“Đau khổ và đau khổ sẽ qua đi, và ở phía bên kia đang có một cầu vồng mang màu hạnh phúc chờ đợi tôi” – Aya tin vào điều đó và tôi cũng vậy.
Không chỉ dừng lại ở việc truyền tải câu chuyện nghị lực của riêng mình, “Một lít nước mắt còn dạy cho người ta cách để làm người hay lối sống tử tế với nhau. Đây là mặt trái của thế giới mà chúng ta đang sống. Không hề phẳng và chẳng mấy dễ chịu cho dù bạn có là người đang mang căn bệnh hiểm nghèo đi chăng nữa. Nhưng tất cả đều được tả lại một cách hết sức dịu dàng, cùng ngôn ngữ trong sáng, giản dị. Song, con chữ của nó đủ làm chúng ta xao động mãnh liệt và buộc chúng ta phải ngẫm nghĩ những gì mà Aya đã viết lên. “ Mọi người không nên sống trong quá khứ. Cố gắng hết sức mình vào những việc bạn đang làm hiện tại là đủ rồi”.

– Ngọc Huyền

Trích dẫn Một lít nước mắt

“Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi người ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành một sự tồn tại như thế.”

“Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn bầu trời kia
Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt
Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?
Bạn đang còn sống?”

“Cuộc sống của mình như một bông hoa đang nở. Từ lúc bắt đầu của tuổi trẻ, mình muốn trân trọng nó và không có bất cứ nuối tiếc gì.”

“Mẹ ơi tại sao căn bệnh đó lại chọn con?”
“Bác sĩ, cháu có thể…kết hôn được không?”

Tóm tắt Một lít nước mắt

Bước vào tuổi 15, một căn bệnh mang tên Thoái hóa tiểu não bỗng giáng xuống đầu Kito Aya. Căn bệnh phát triển khiến Aya dần mất đi khả năng kiểm soát cơ thể. Theo thời gian Aya phải ngồi xe lăn, không phát âm được như ý muốn, cuối cùng là nằm liệt giường và ra đi vào năm 21 tuổi.

Aya đã kể cuộc chiến 6 năm trời của mình thông qua cuốn nhật ký, mà sau này được xuất bản với tựa đề Một lít nước mắt. Đó là cuộc hành trình phát triển nội tâm của Aya, một cô gái thông minh và nhạy cảm đang bước vào tuổi dậy thì, bắt đầu đi học cấp 3, cho đến một Aya ngồi xe lăn và học trường khuyết tật.

Từ ao ước có một cơ thể khỏe mạnh, có thể lành bệnh cho đến nỗi tuyệt vọng không nơi bám víu…

“Mẹ ơi, con không đi được nữa rồi. Dù có cố níu tay vào đâu đi nữa con cũng không thể đứng dậy nổi.”

…từ mặc cảm của một người tàn tật, cho đến những nhận thức mới về giá trị của bản thân.

“Hãy sống!
Mình muốn hít thở thật sâu dưới trời xanh.
Làn gió thoảng hương bạc hà mơn man đôi gò má.
Những tán mây trắng phản chiếu qua ánh mắt.
Mình đã mơ về khoảnh khắc tuyệt vời này…
Ước gì mình có thể bay lên trời cao vợi.
Mình sẽ được ánh lông chim bao bọc.
Nó chẳng bận tâm dẫu mình xấu xí.
Tha thiết tin mình là người có ích.
…”