5 Centimet Trên Giây – Shinkai Makoto

Lần cập nhật gần nhất November 2nd, 2020 – 02:55 pm

Giá gốc 50.000 | Tiki 30.000 | Fahasa 34.000

Câu chuyện xoay quanh nhân vật Toono Takaki, một chàng trai trải qua ba mối tình sâu đậm từ thuở thiếu niên đến khi lập nghiệp. Không nhàm chán, không rập khuôn, tác giả Makoto đã phác họa câu chuyện thực đến từng cảm xúc, khiến người đọc như ngạt thở trong thung lũng tình yêu. Đây cũng là tác phẩm được đánh giá cao về nội dung lẫn cảm xúc, với ba mối tình sâu đậm, tác giả đã để lại kết thúc mở nhằm đưa đến nhân vật Toono Takaki đến sự hoàn hảo nhất và chân thật nhất.

5 centimet trên giây Ebook

Review 5 centimet trên giây (4)

“5cm/s không chỉ là vận tốc của những cánh anh đào rơi mà còn là vận tốc khi chúng ta lặng lẽ bước qua đời nhau, đánh mất bao cảm xúc thiết tha nhất của tình yêu…” – Câu nói khiến bạn nhất định phải suy ngẫm khi đọc cuốn sách này.

Bạn đã từng có một mối tình đầu thật đẹp chưa?

Mối tình đầu của bạn giờ ra sao rồi?

‘5 centimet trên giây’ kể về mối tình đầu thật đẹp đẽ nhưng cũng không khỏi đau thương của chàng trai Toono Takaki và cô nàng Shinohara Akari. Họ – Với sự hồn nhiên, trong sáng của những cô cậu học trò, đã đem lòng yêu thương nhau từ những năm tháng tiểu học, ngay từ ánh mắt chạm nhau lần đầu tiên. Tình cảm ấy cứ ngày càng lớn dần lên, nó không ồn ào, phô trương mà mang nét trong veo của những đứa trẻ, nó nhẹ nhàng đến lạ, là những ngày cùng nhau đến trường, là những lần cùng nhau đi dưới con đường phủ đầy cánh hoa anh đào rơi… Nhiều năm trôi qua, tưởng chừng thứ tình cảm ấy sẽ là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất, tưởng rằng mọi thứ sẽ là vĩnh hằng nhưng sự thật thì thường đến một cách bất ngờ và nghiệt ngã hơn những gì mà người trong cuộc từng vạch ra. Thời gian qua đi cướp theo tâm hồn của hai con người, khoảng cách địa lí khiến họ chưa kịp nói lời giã từ đã phải rẽ lối nơi ‘ngã ba tình’. Mỗi người tìm cho mình một cuộc sống riêng, và trong khoảnh khắc nào đó, họ nghĩ về nhau nhưng tất cả chỉ là ‘đã từng’, họ không thể quay trở lại quá khứ, cũng chẳng thể nào sống mãi trong qua khứ được, tất cả chỉ là hoài niệm, một thứ hoài niệm đẹp như bức tranh của một danh họa nhưng lại man mác buồn. Dòng đời vội vã, hối hả cũng hối thúc họ chạy theo, khi mỗi người quyết định lấp lại khoảng trống trong trái tim nhỏ bé của mình, tìm cho mình một hạnh phúc mới cũng là lúc họ thật sự đã có thể buông bỏ quá khứ và coi nó là một hoài ức đẹp đẽ cất giữ vào góc nhỏ nơi sâu thẳm của trái tim mình. Họ lặng lẽ bước qua nhau vào một ngày xuân khi những cánh hoa anh đào phủ đầy đường, giây phút đoàn tàu đi qua, hai người hai thế cực,có thể sau này họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, ‘nhưng thế thôi cũng đã đủ làm nên một phép màu’…

Nếu bạn từng trải qua một mối tình đầu nhưng nó chưa hoàn hảo như bạn nghĩ, hãy coi nó là một kỉ niệm và cất giữ nó. Mối tình đầu có lẽ chính là mối tình giúp bạn hiểu ra rằng hóa ra tình yêu không đẹp như chúng ta tưởng tượng, và dù nó không hoàn hảo nhưng nó vẫn đáng được trân trọng. Mong bạn sẽ sớm tìm được một mối tình thật sự cho mình, chúc bạn hạnh phúc!

‘5 centimet trên giây’ là tác phẩm đầy ý nghĩa của tác giả Shinkai Makoto được viết dựa trên anime cùng tên của ông. Nếu bạn yêu thích những cuốn sách nhẹ nhàng, hãy thử đọc ‘5 centimet trên giây’, từng dòng từng chữ nhất định sẽ khiến bạn không thể rời mắt và không thể không suy ngẫm…
Bạn đã đọc ‘5 centimet trên giây’ chưa? Nếu đọc rồi cho mình xin cảm nhận của bạn xem bạn có yêu thích cuốn sách này giống mình không nhé?

– Phạm Mỹ Hạnh

“Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5cm, thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người.
Hoa anh đào vẫn rơi. Và tôi đã nắm trượt nó.”

Vào năm bước vào lớp 4 của mình, Takaki Tohno gặp được một cô gái. Akari Shinohara,
cái người mà sau này, đã trở thành hồi ức sâu nhất trong trái tim cậu, dù sau này xảy ra rất nhiều chuyện cũng không có cách nào xóa bỏ được.

Bọn họ đến một góc cuộc sống cũng có những điểm chung, bọn họ có sự thấu hiểu và đồng cảm. Sự gần gũi thân thuộc ấy, thậm chí đôi lúc khiến hai người tin tưởng đến tương lai tốt đẹp nhất, nắm tay nhau cùng ngắm hoa nở mây trôi. Akari từng nói với Takaki, vận tốc hoa anh đào là 5 cm/s trong cánh hoa bay đầy trời mà họ từng đi qua. Hoa anh đào rất đẹp, nhẹ nhàng, dịu dàng và sâu lắng. Giống như, tình đầu của hai người vậy.

Lớp 8, Akari phải rời đi, chính vì hoàn cảnh cuộc sống ép buộc đến vậy. Takaki đã chẳng biết làm gì cho phải trong cái ngày Akari phải chuyển đi nơi khác ấy, chỉ có thể lặng lẽ nói, “Vậy, tạm biệt nhé.” Thế rồi, ít thời gian sau, Takaki cũng phải theo gia đình chuyển đi, cũng rời xa nơi thân thuộc họ từng ngắm hoa anh đào ấy.

Khoảng cách cả hai đã xa lại còn xa hơn. Vậy nên họ quyết định gặp nhau. Ngày hôm ấy bão tuyết mịt mờ, thời gian kéo dài vô định, chuyến tàu trễ ga rất muộn, bọn họ lại cố chấp đợi nhau, chỉ vì vài giờ ngắn ngủi.

Vì đó là lần cuối cùng. Sau khi tỉnh giấc, Takaki rời đi, bất kì ai trong hai người đều hiểu, đến đó dường như đã kết thúc. Không tạm biệt như lần trước, càng không có hứa hẹn lần sau, chỉ là đều đã rõ trong lòng.

Takaki chuyển đến một vùng đảo xa xôi, cậu lại biết thêm được một cô gái mới. Kanae Sumida, một cô gái rụt rè, nhút nhát. Rồi sau đó, trong chặng đường về, luôn có thêm một cô gái bầu bạn.

Có một chuyện trong suốt bốn năm sau đó cậu không hề biết, Kanae thích cậu thực lòng.

Kanae luôn không thể vượt qua nỗi sợ hãi về trượt sóng. Chỉ vì một người mình thương, cô tự đưa ra quyết tâm, ngày mình có thể cưỡi trên con sóng kia, sẽ là ngày mình có thể tỏ tình với Takaki. Cuối cùng, Kanae đã có thể trượt sóng, nhưng lại lựa chọn giữ lấy sự im lặng cho tình cảm của mình.

Cô ấy không biết, những tin nhắn Takaki luôn đều đặn viết được gửi tới nơi nào. Nhưng có điều cô ấy rõ, trái tim của chàng trai trước mắt không đặt ở đây mà đã đi nơi đâu đó xa xăm trên bầu trời bao la kia.

Trong đêm tối, nước mắt chảy dài, đau đớn trong im lặng. Takaki không biết, có một cô gái vì cậu mà thương tâm đến thế. Vĩnh viễn cũng không biết.

Cho dù sau này, trong lần gặp mặt cuối cùng của hai người, Kanae cũng đã có dũng khí nói ra tất cả; thế những mọi chuyện dường như đã chẳng còn gì để bàn cãi nữa.

Takaki rời đi. Cuộc sống đại học sau này cho đến lúc đi làm ổn định, cậu trải qua rất nhiều mối tình với đủ loại cảm xúc biến hóa. Chỉ là, đến chung quy trong các cuộc tình ấy, luôn luôn kết thúc trong chia tay bởi một lí do tương đồng.

Tình cảm của Takaki dành cho người con gái ấy không đủ. Người con gái luôn tham vọng nhiều trong chuyện tình cảm, thứ mà cậu không thể dốc lòng mang đến cho họ.

Takaki luôn phụ bọn họ. Cũng chẳng phải do cậu cố ý. Chỉ là con người luôn có rào cản nào đó khó có thể vượt qua. Với Takaki, cái tên Akari Shinohara đã trở thành vết sẹo trong kí ức của mình, như một lời ám ảnh không thể buông bỏ.

Akari và Takaki đều đã có cuộc sống riêng của mình. Họ đã trưởng thành, đã không còn sự kiên định và cố chấp của tuổi trẻ nữa. Takaki lựa chọn giữ lại trong tim quá khứ, không thể mở lòng với bất kì ai. Akari lựa chọn buông bỏ quá khứ và kiếm tìm tình yêu khác. Dường như quyết định thế nào, trong suy nghĩ của họ lại chưa từng có ý muốn gặp lại đối phương.

Sự trưởng thành đôi khi khốc liệt đến thế, khiến cho con người không còn có thể bất chấp được nữa.

Takaki và Akari đã có thể gặp nhau. Nhưng trong giây phút nào đó, họ đều quyết định bước tiếp. Có lẽ sự ngăn cách của đoàn tàu, hay sự ngăn cách của thời gian. Hết duyên rồi, có lẽ đó là kết thúc tốt nhất cho cả hai người…

Những câu chuyện của tình cảm mà Shinkai Makoto mang đến, tôi luôn thấy thiếu đi chút nào đó can đảm và dũng khí. Nếu bức thư mà Akari hay Takaki viết cho đối phương có thể đến tận tay người nhận thì có khi hai người đã chẳng phải xa nhau như thế. Nếu Kanae có thể thổ lộ tình cảm của mình sớm hơn, có khi cô đã chẳng phải thương tâm đến vậy.

Thế nhưng, tuổi trẻ luôn có nhiều điều khiến người ta tiếc nuối đến vậy, không thể quay ngược thời gian, không thể làm lại. Bởi vậy, tuổi trẻ trở thành hồi ức đẹp nhất trong chúng ta.

Một cốt truyện không mới nhưng cuốn sách lại mang đến nỗi buồn quanh quẩn không tên, đôi khi đến nghẹt thở cả khi đã gấp lại cuốn sách. Cuốn sách là một tách trà trong buổi chiều tàn, luôn tản mác buồn thương và tiếc nuối khó nói thành lời.

“One more time, one more chance.”(*) và “Năm centimet trên giây.”…

(*) “One more time, one more chance.” là OST của Anime cùng tên.

– Review Ngôn Tình

Đối với một con người, chắc có lẽ thứ khó điều khiển nhất đó là cảm xúc, là tình yêu, xuất phát từ trái tim.

Đến với truyện tình cảm Nhật Bản, người đọc thường gặp những kết thúc mở, buồn – theo nhiều người cảm nhận vậy. “5 centimet trên giây” cũng không nằm ngoài số đó. Shinkai Makoto được mệnh danh là “ảo thuật gia của những nỗi buồn”, đúng vậy, cuốn sách xuyên suốt những chuyện tình buồn có đôi khi là đơn phương, đôi khi là cả hai hướng đến nhau nhưng sai thời điểm.

Chuyện kể xung quanh cậu bé Takaki là người luôn được nhận lại những tình cảm từ những người bạn khác giới tuy nhiên bản thân cậu không thể quên được mối tình đầu dưới gốc cây anh đào – mối tình gợi nhớ tên tác phẩm “5 centimet trên giây” – tốc độ rơi của cánh hoa anh đào, cũng là quốc hoa của Nhật Bản. Suốt thời tiểu học từ lớp ba cho đến lớp sáu, tình cảm trẻ con giữa Akari và Takaki không ngờ để lại cho cả hai những ấn tượng sâu sắc tới vậy, đến cả khi hai người đã chớm tuổi ba mươi, họ vẫn bồi hồi, xúc động khi bất chợt gặp lại nhau. Thật là một câu chuyện cho người đọc cảm nhận được tính đúng đắn của ngạn ngữ “Tình đầu là mãnh liệt, tình cuối là bất diệt”. Dư vị của tình đầu khiến cậu bé Takaki ngày nào lớn lên cấp hai, rồi lên cấp ba, vẫn không thể có xúc cảm với bạn khác giới. Tội nghiệp cho cô bé Kanae, một người con gái mạnh mẽ, khỏe khoắn, luôn có nụ cười tươi rói và chiến tích đáng kể với môn Lướt ván thầm thương cậu suốt mấy năm trời. Đến cuối cùng khi chia tay trước khi lên Đại học, cô gái vẫn giữ tình cảm đơn phương ấy, quyết định không thổ lộ ra. Sau đó, Takaki có bạn gái – Mizuno, cả hai đã có những khoảng thời gian bên nhau thật hạnh phúc, những cũng rất ngắn ngủi vì Takaki phát hiện mình không hoàn toàn yêu Mizuno, anh vẫn luôn có những giấc mơ về những lá thư chưa gửi được cho Akari, mơ về cuộc hẹn cuối cùng dưới gốc hoa anh đào đêm giá rét ấy, dường như, cho dù anh có vùi đầu vào công việc hay cuộc sống, trái tim anh vẫn luôn mong chờ một ngày nào đó cả hai được hội ngộ. Akita cũng thế, mặc dù xoay quanh cuộc sống bộn bề, rồi có cả hạnh phúc với chồng sắp cưới, cô cũng không thể quên được những xúc cảm thưở trẻ con xưa ấy.

Xuyên suốt tác phẩm, người đọc được đón nhận sự mất mát, cảm giác mà ai cũng phải trải qua bất kì lúc nào trong cuộc sống. Tác giả đưa lại cho chúng ta chân lí: Hai người dù có yêu nhau bao nhiêu thì cuối cùng cũng phải chia xa, ai trong chúng ta sẽ đến lúc nào đó phải xa lìa người mình yêu thương. Nhưng chúng ta rồi sẽ ổn, bằng cách này hay cách khác. Đóng lại cuốn chuyện, người đọc sẽ thấy muốn được yêu, được cho đi và nhận lại những tình cảm chân thật không thể thiếu được trong cuộc đời hơn hết!!!

– ‎Xuyến Nguyễn

NHỮNG CÔ GÁI TRONG 5CM/S

Một bản nhạc buồn man mác thường gợi trong lòng người nghe nhiều cảm xúc hơn là một bài hát đau đớn thảm thiết. Vì sao lại thế? Vì ngay cả trong lúc buồn nhất, tận sâu trong con người vẫn luôn mang trong mình hi vọng cho tương lai tích cực ở phía trước, thế nên buồn man mác là vừa đủ để tự gặm nhấm nỗi buồn, và cũng chừa lại một chút ấm áp dịu nhẹ cho tâm hồn đang cần được an ủi.

5cm/s mang trong mình âm hưởng buồn man mác đó. Cái kết của 5cm/s khiến nhiều người nuối tiếc, vậy là sau tất cả họ không đến với nhau ư, thời gian và khoảng cách làm lòng người thay đổi ư? Đúng là thế, nhưng không chỉ có sự thật đau lòng đó, 5cm/s còn gửi đi những tia nắng ấm áp, chính là những cô gái trong truyện. Mỗi cô gái đều mang một vẻ đẹp, một màu sắc riêng biệt. Akari là cánh hoa anh đào trong ngày xuân ấm áp, Sumida như con sóng ngoài biển xanh bao la, Mizuno lại như thủy tinh trong suốt. Điểm chung duy nhất giữa họ là đều dành tình cảm cho Takaki, và cũng không ai đi đến cuối cùng Takaki.

1. Shinohara Akari: từ Akari luôn toát ra sự dịu dàng và thuần khiết. Có lẽ chính sự dịu dàng của Akari là điều khiến Takaki lưu giữ trong lòng nhiều nhất: cách Akari thấu hiểu và đồng cảm, cách Akari dần hòa nhập với thế giới, hay khi Akari làm cơm hộp, lặng lẽ nhẫn nại chờ đợi Takaki, chỉ mình Takaki thôi. Akari giống như là những cánh hoa anh đào mỏng manh bay trên không trung, như bông tuyết đầu mùa mềm mại và thuần khiết.

Sự đồng điệu trong hai tâm hồn cô đơn như sợi dây vô hình kéo hai đứa trẻ lại gần nhau, một cách tự nhiên nhất và cũng bền chặt nhất. Chính sự đồng cảm này là điều cả Akari và Takaki luôn tìm kiếm, cho cả mối tình cảm dành cho nhau và cả những mối tình tiếp theo. Nụ hôn đầu dưới cây anh đào trong đêm tuyết trắng là kết tinh của những rung động khẽ khàng nhất họ dành cho nhau. Thế giới đối với cả hai trước và sau nụ hôn đó đã thay đổi hoàn toàn. Nụ hôn mang đến sự ấm áp và niềm tin vào người bên cạnh, nhưng cũng từ chính nụ hôn đó, họ hiểu ra nó là điều tuyệt vời nhất cả hai có thể dành cho nhau, những điều sau đó đều không thể so sánh được, và dần mờ nhạt đối với cả hai.

Phân đoạn mình thấy đau lòng nhất cho Akari là khi ở trong bốt điện thoại công cộng, lấy hết can đảm gọi điện cho Takaki về việc chuyển trường. Bóng dáng nhỏ bé run rẩy, nước mắt tuôn rơi nhưng vì cố nén nên lại càng nức nở. Tiếng còi xe, tiếng bánh xe lăn chuyển trên con đường vắng người trong buổi đêm tuyết rơi gió lạnh. Nhưng cũng trong sự đau lòng ấy, mình dần tin vào sự mạnh mẽ không hề ủy mị trong tâm hồn Akari. Akari là người phải chuyển đi, và thực sự rất đau lòng vì mất đi chỗ dựa là Takaki, nhưng cũng chính Akari khi thông báo việc chuyển trường đã khóc nức nở, đã xin lỗi Takaki rất nhiều và phải chịu sự giận dữ, trẻ con nơi Takaki. Cũng chính Akari là người đã nói lời tạm biệt khi chuyển trường chứ không phải Takaki. Trên chuyến tàu sau nụ hôn đầu tiên, cũng là Akari động viên Takaki thật nhiều: “Takaki à, tớ tin là mọi chuyện đều ổn cả thôi.” Và cuối cùng, quan trọng nhất, Akari có thể buông bỏ quá khứ, giữ nó trong tim như những xúc cảm chân thành nhất và tiến về phía trước, chậm rãi nhưng an nhiên và dùng trái tim để đón chào tương lai. Vậy nên, Akari đúng là bông hoa anh đào đẹp nhất truyện, mềm mại, dịu dàng nhưng vẫn có đủ mạnh mẽ để rời cành, bay lượn tự do trong không gian và chờ đón những điều mới mẻ.

2. Sumida Kanae: hồn nhiên và mộc mạc như chính hòn đảo Tanegashima. Từ ngoại hình đến tính cách của Kanae đều làm mình đặc biệt yêu thích: một cô gái da nâu khỏe khoắn, tóc ngắn, cuồng sữa chua và vô cùng bộc trực. Kanae đã từng vô cùng bối rối khi chọn lối đi tiếp theo sau thời cấp ba, nhưng theo mình thì ngược lại, Kanae là người biết rõ mình cần gì, mình muốn gì nhất. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Takaki, Kanae đã dõi ánh mắt theo cậu suốt 5 năm, đã tìm mọi cách để được ở bên cạnh Takaki, về muộn rồi giả vờ như vô tình gặp để đợi chờ, để được đi về cùng Takaki dưới nắng chiều rực rỡ trên đảo, dù chỉ là đi phía sau cũng đủ làm Kanae hạnh phúc. Không phải cũng chính Kanae đã hàng ngày tập lướt sóng trên vùng biển vắng, dù cho không nhận thấy được sự tiến bộ của mình rõ rệt cho tới lúc cưỡi được trên những con sóng, cảm nhận được mặt biển lấp lánh và làn gió ở một tầm cao khác sao? Cũng là Kanae đã cố gắng thế nào để bày tỏ tình cảm của mình cho Takaki, lần này tới lần khác cho đến những câu chữ cứ nghẹn lại nơi cổ họng, cho đến khi chấp nhận rằng ánh mắt Takaki chưa từng nhìn về phía mình. Nhưng sau tất cả, Kanae đã nói ra được điều muốn nói, dù là trong màn nước mắt, dù là trong ngày chia tay, dù đoạn tình cảm này sẽ không bao giờ được hồi đáp. Vụng về, ngốc nghếch đấy nhưng đó là cách của Kanae, tôn trọng cảm xúc của mình và luôn biết mình cần gì.

Kanae cũng giống như những con sóng trên biển, lúc êm dịu xanh trong, lúc cuộn trào sủi bọt trắng xóa đập vào bờ, trên hết là những con sóng đó tự do, tự do quyết định cuộc hành trình của mình. Vậy nên mình luôn tin rằng Kanae sẽ thực sự hạnh phúc và tìm được cuộc sống cũng như con người thuộc về mình. Một người dành trọn tình cảm chân thành cho một người không nhìn về phía mình suốt 5 năm, cũng đã dám nói lên tình cảm của mình, thế nên cũng sẽ đủ can đảm để buông bỏ quá khứ, để cất đoạn tình cảm này ở nơi sâu thẳm và mềm mại nhất của trái tim. Một người như thế hẳn sẽ được tìm thấy, được yêu thương và trân trọng một cách rất đặc biệt.

3. Risa Mizuno: cô gái kiên nhẫn và chịu nhiều tổn thương nhất trong truyện. Mizuno xinh đẹp, trong sáng, nhưng cũng giống như thủy tinh vậy, vẻ đẹp ấy mang trong mình nhiều nỗi đau, tự dằn vặt và cũng dễ tổn thương, dễ vỡ. Một cô gái tinh tế và sống khép mình nhưng đã mở lòng cho Takaki, có thể nói đã chủ động nói chuyện và bắt đầu mối quan hệ với Takaki. Nhắc đến Mizuno là nhắc đến những điều ấm áp: những ngày cuối tuần cùng đi tàu điện, cùng uống cà phê và nói chuyện hàng giờ liền với Takaki, mùi thơm tỏa ra từ gian bếp nơi cô nấu ăn cho Takaki. Cô đã từng tìm thấy nơi Takaki một sự đồng điệu về tâm hồn, sự dịu dàng, dễ chịu nhưng sau đó đau khổ nhận ra, có một phần sâu thẳm nơi Takaki cô không thể chạm đến, và có lẽ sau này cũng vậy. Phần lạnh lẽo ấy đẩy cô ra xa, đến mức không thể tiếp tục duy trì mối quan hệ suốt 3 năm ấy.

Đau lòng nhất là trong một mối quan hệ tưởng chừng tốt đẹp, một người chịu nhiều tổn thương trong quá khứ lần này đã cố gắng mở lòng, vừa mong muốn được chia sẻ, được an ủi và trên hết là nhận ra trên đời này cũng có người hiểu mình và đáng để tin tưởng, nhưng sau cùng lại nhận ra, người kia chưa từng mở lòng, và mình không thể chạm đến tâm hồn người đó. Lạnh lẽo, cô độc và chua xót, là những điều Mizuno cảm nhận được sau mối quan hệ với Takaki. Mizuno là nhân vật khiến mình lo lắng nhất sau khi truyện kết thúc. Liệu sau này Mizuno sẽ biết yêu thương bản thân nhiều hơn chứ, Mizuno còn tin tưởng và mở lòng với ai nữa không, Mizuno sẽ gặp được ai thực sự thấu hiểu và trân trọng cô chứ?

Giống như Kanae nói: “Thế giới bao la và vĩ đại này không bao giờ quay lưng lại với tôi, chỉ cần mình thay đổi điểm nhìn”. Vậy nên sau những nỗi buồn, những tình cảm tan vỡ này, mình tin mỗi cô gái đều sẽ vượt qua được và bước tiếp để đón nhận những tình cảm khác. Điều họ cần duy nhất có lẽ là thời gian. Trong đời thực cũng như thế, đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ thôi nghĩ về những nỗi buồn bằng những day dứt, tiếc nuối, thay vào đó là một sự an nhiên, không có câu hỏi tại sao nào cần giải đáp nữa, đáp án đã nằm trong chính lựa chọn của chúng ta. “Ánh sáng luôn hiện hữu quanh ta, nhưng màu sắc của nó lại ẩn đi. Trong thế giới này có lẽ có vô vàn thứ đang ẩn nấp, vô vàn thứ ta không nhìn thấy được. Có những thứ giống như cầu vồng, thời tiết thay đổi chút là sẽ xuất hiện; nhưng cũng có những thứ, phải trải qua một quãng đường rất dài ta mới có thể thấy nó.”

‎- Daisy Little

Tóm tắt 5 centimet trên giây

Cuốn sách gồm ba câu chuyện nhỏ, kể trên ba ngôi khác nhau nhưng xoay quay một nhân vật đó là Toono Takaki. Câu chuyện đầu tiên kể dựa trên dòng hồi tưởng của Takaki, kể về mối tình đầu tiên của anh với Akari, cô bạn anh quen từ năm lớp 4, gắn bó cho tới năm lớp 8, cho dù hai người không còn ở cạnh nhau nữa. Mình thấy mối tình này đẹp kiểu rất Nhật – gắn với hình ảnh hoa anh đào – dịu dàng, lãng mạn nhưng cũng rất sâu sắc. Họ đến với nhau bởi những nét tương đồng trong tính cách, hoàn cảnh, bởi cả sự đồng cảm. Thực tế nếu có đứa con nít nào nói chuyện yêu đương với mình, mình 100% bảo tụi nó còn bé mà cứ lo chuyện tào lao thôi. Nhưng mà trong cả Takaki và Akari đều có những nét tính cách chững chạc, người lớn hơn mọi người cùng lứa. Cảnh hai người đi dưới cơn mưa anh đào, cùng câu hỏi của Akari

“Này, tớ nghe nói vận tốc là năm centimet trên giây.”
“Gì cơ?”
“Cậu đoán thử xem.”
“Tớ chịu.”
“Động não một chút nào, Takaki.”
Có động não tôi cũng không tìm được đáp án, nên đã trả lời thành thật rằng mình không biết.
“Vận tốc rơi của hoa anh đào đấy. Năm centimet trên giây”

Dưới những “cơn mưa” hoa anh đào, hình ảnh hai người sóng vai nhau đi về như vậy mình nghĩ chắc là hình ảnh đẹp nhất câu chuyện rồi.

Câu chuyện thứ hai là cuộc đời của Toono từ năm lớp 8 đến hết lớp 12 ở một hòn đảo xa xôi, câu chuyện này được kể theo suy nghĩ của Sumida, một cô bé thầm mến Toono Takaki. Đọc mẩu chuyện này mình thấy ở Sumida hình ảnh của rất nhiều, rất nhiều những cô gái ở cuộc sống bình thường khi thầm mến một anh chàng nào đó: một anh chàng nổi bật, chững chạc hơn bạn bè cùng lứa, thầm chờ bạn đó cùng về, rụt rè khi ở bên cạnh, cố gắng làm điều gì đó để xứng đáng với bạn đó hơn… Cũng bởi vậy nên mình thấy câu chuyện thứ hai rất thân quen. Nên cũng đau lòng hơn.

Câu chuyện thứ ba khá dài, kể về sự thay đổi suốt cả một thời gian dài từ khi học ĐH cho đến khi đi làm và có một công việc ổn định. Anh cũng trải qua nhiều mối tình, đủ mọi cảm xúc, vui, buồn, hạnh phúc, đau khổ, yêu rồi hận. Những mối tình không trọn vẹn của Toono làm mình nghĩ rằng tình cảm anh dành cho Akari quá lớn. Mối tình đầu đẹp tới mức hoàn hảo trong lòng anh có lẽ đã làm Toono biến nó thành “chuẩn mực” cho mọi mối tình sau này. Khiến những cuộc tình sau này dường như đều thiếu thiếu gì đó, và dường như đều là người nữ dành nhiều tình cảm hơn.

Mình rất thích cuốn truyện này, cốt truyện đúng là hay nhưng có vẻ hơi phổ biến, không quá độc đáo hay lạ lẫm, tuy vậy tác giả Makoto với cái cách miêu tả tâm lí nhân vật tuyệt vời làm nó có vẻ mới mẻ và cuốn hút hơn nhiều. Đọc cuốn truyện này ấy, đôi lúc mình phải ồ lên: À, thì ra tâm trạng lúc đó là như thế này. Đôi khi trong cuộc sống có những lúc mình cũng xao xuyến lắm, mà không biết diễn tả như thế nào, tác giả đã cực kì cực kì xuất sắc trong việc miêu tả suy nghĩ của nhân vật. Nhân vật trong truyện ai cũng tinh tế, cũng sâu sắc, chỉ với cách miêu tả suy nghĩ của họ thôi mình cũng thấy tim mình đau theo nỗi đau của họ rồi. Rất tinh tế, rất rất sâu sắc…

Kết truyện là OE, mình chưa xem anime nhưng nghe bạn mình bảo trong truyện kết như vậy dễ chịu hơn phim nhiều. OE thường để lại nhiều ấn tượng và suy nghĩ cho người đọc hơn, nó ám ảnh hơn HE và dễ chịu hơn SE. Người đọc như tụi mình cũng tự có những suy nghĩ riêng. Có người thích kết để hai nhân vật chính xa nhau để xem như đó là một kỉ niệm đẹp của thời thơ ấu, cũng là động lực để bước tiếp cho mỗi người. Cũng có người tin rằng rồi họ cũng tới với nhau, để cho mối tình đẹp đẽ đó được trọn vẹn.

Bản thân mình không thích đọc truyện buồn, nhưng mình rất thích cuốn sách này. Nhẹ nhàng, dịu dàng như sâu sắc.

– Blog của Tẹp