Bố Già – Mario Puzo

Lần cập nhật gần nhất August 11th, 2020 – 02:03 pm

Bố Già không phải là cuốn sách mang đặc trưng của cuộc sống Mafia- chết chóc, đẫm máu và bạo lực. Mà Bố Già là cuốn sách về cuộc đời, về gia đình, về tình yêu, tình bạn, về lòng trung thành, về sự phản bội, về mọi thứ trên đời, như diễn viên Tom Hanks nói: “Bố Già là sự tổng hoà của mọi hiểu biết. Bố Già là đáp án cho mọi câu hỏi”.

Review Bố già (3)

Cuốn sách hơn 700 trang mà mình chỉ mất 3 ngày để đọc nó trong khi trước đó mình nghĩ mình phải mất cả tháng. Một từ tuyệt vời có lẽ vẫn chưa đủ và mình đặc biệt rất thích lời tựa ngoài bìa “Tuyệt phẩm vô tiền khoáng hậu của một cây bút bậc thầy” thật không ngoa cho nhận định ấy về cuốn sách này.

Khép lại cuốn sách mà mình vẫn chưa hết bàng hoàng, thật sự quá kịch tính, gay gấn đến nghẹn thở.

Truyện viết về một trong những ông trùm mafia sừng sỏ nhất nước Mĩ di cư từ Cicily – cái nôi của mafia thế giới sang có tên là Vito Coleone. Với ông trùm này có quá nhiều thứ khiến người đọc phải khâm phục và cũng không khỏi ngỡ ngàng. Ông ta chỉ ngồi nhà nhưng biết hết, thấy hết, làm được hết mà rất ít khi ra mặt. Không bao giờ nổi nóng, không nói nhiều nhưng vẫn toát lên thứ quyền lực đáng sợ. Kẻ thù kiêng sợ ông, bạn bè kính phục ông, những người được ông nâng đỡ thì tôn thờ ông bằng trời, với họ ông như một thánh sống mà không hề hay biết cái giá mà họ sẽ phải trả đắt đến như thế nào, “trên đời này không có cái gì là miễn phí cả” đó là bài học đầu tiên ông trùm Coleone nhắc nhở chúng ta. Còn trong gia đình ông chỉ thuần túy là một người chồng, người cha hết lòng với vợ con. Tất nhiên một ông trùm sụ như vậy không bao giờ phải ra mặt nhưng cứ hễ động đến những người thân yêu trong gia đình, anh em thân tín thì dù là chuyện nhỏ nhặt đến to lớn thế nào ông cũng sẽ ra giải quyết, chưa có chuyện gì là không thể với ông. Đúng là với ông những người không phải máu mủ ruột thịt thì không là gì hết. “Là người làm ăn cái gì có lãi thì đầu tư” nhưng ông trùm có một nguyên tắc đó là không bao giờ đụng vào ma túy và đối xử tệ bạc với phụ nữ, trẻ em. Những việc ông ta làm kiếm ra bộn tiền từ thế giới ngầm cờ bạc, bảo kê, buôn dầu cho chiến tranh,…tất cả đều được thực hiện một cách bài bản, hệ thống chặt chẽ. Cách mà ông trùm Coleone bố chí đàn em làm việc luôn đảm bảo không chút sai xót mà giả sử có sai thì cũng không bao giờ có thể làm kinh động được đến ông ta. Ở ông chuẩn những phẩm chất đáng mơ ước của mọi đàn ông và là người chồng lí tưởng của mọi người phụ nữ bất chấp những việc ông ta làm.

Ngoài tái hiện lại thế giới ngầm có thực của xã hội Mĩ những năm nửa thế kỉ XX, “Bố già” còn là bức tranh về giới giải trí hàng đầu thế giới Holywood với đời tư và sự ăn chơi xa xỉ của những ngôi sao, điển hình là Jonhnny – đứa con đỡ đầu của bố già Coleone. Ở anh ta là sự tôn thờ mù quáng đến đáng thương dành cho ông trùm. Cũng gọi là có chút tài năng âm nhạc song cũng sẽ chỉ là “Xướng ca vô loài” nếu không có ông trùm đứng sau nâng đỡ. Anh ta trở thành một trong những giọng ca vàng của kinh đô giải trí Hollywood kiếm bộn tiền. Nhưng lại không hề hay biết số tiền ông trùm kiếm được từ việc bán đĩa lậu của anh ta còn thu về gấp nhiều lần như thế. Vẫn một niềm tin ngây thơ rằng ông trùm yêu thương mình nên mới mất công mất sức, còn cử hẳn trợ lí thân tín nhất sang tận Hollywood đàm phán công việc cho mình.

Đó là cậu con trai nuôi còn với con ruột thì đúng là “con nhà tông không giống lông cũng phải giống cánh” chính là Michael. Ban đầu tưởng chừng như chẳng có hứng thú gì với sự nghiệp lẫy lừng của ông bố nhưng sau cùng lại là người kế thừa không thể phù hợp hơn. Ở Michael có sự thông minh, bình tĩnh, có máu liều, có sự quyết đoán và cả gen ông trùm nữa. Điều này được thể hiện ở phần cuối cuốn tuyệt bút trong vụ “thanh toán kẻ phản bội” quá ngoạn mục do Michael lên kế hoạch và thực hiện. Dù đọc từ đầu tới cuối bỏ không sót một chữ nhưng đến đây vẫn vô cùng bất ngờ. Người tưởng không liên quan lại liên quan không tưởng. Kết thúc tuyệt phẩm này là hình ảnh người vợ của Michael đi chùa cầu nguyện cho cậu ta, có lẽ là một cái kết mở về sự nghiệp lẫy lừng nhà Coleone và người đọc chắc hẳn cũng sẽ thắc mắc Michael còn sống hay đã chết và thanh toán mọi việc xong thì tình hình nhà đó ra sao khi ông trùm, cậu con trai cả và… đã ra đi. Tò mò và suy đoán một chút có lẽ sẽ thú vị hơn và càng tăng thêm phần kịch tính cho cuốn tiểu thuyết “vô tiền khoáng hậu” này.

Mấy dòng thì chẳng thể diễn tả được hết những cảm xúc của mình về cuốn sách này và cũng chỉ là cảm nhận của riêng mình thôi. Nhưng mình dám khẳng định chắc chắn cuốn sách này sẽ không làm bạn thất vọng đâu.

– Phạm Thùy Giang‎

Bố Già thật sự là một kiệt tác của văn học thế giới. Và qua tác phẩm này, qua ngòi bút của Puzo, mình có thể nói rằng: Nếu Triều Tiên là đất nước bí ẩn nhất thì Italia là đất nước đặc biệt nhất vì mảnh đất hình chiếc ủng này hội tụ mọi tinh hoa trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Italia là đất nước của những nghệ sĩ. Trong bóng đá, họ có Pirlo – đóa hoa hồng vươn mình trên lối đá phòng ngự cứng nhắc như những khối bê tông. Trong sáng tác tranh và điêu khắc, họ có thiên tài Leonardo da Vinci. Còn về văn học thì nổi lên một lão già người Mỹ nhưng đậm cái chất cái máu của người Ý với cái tên Mario Puzo. Cách viết của Puzo là vô cùng đặc biệt và nó mang những nét rất riêng.

Khi đọc Bố Già, ta có thể bắt gặp vô số những câu từ miêu tả cảnh vật xung quanh hay lột tả tâm trạng nhân vật. Đó là những thứ có thể dễ dàng bắt gặp trong hầu hết các tiểu thuyết khiến người đọc cảm thấy nhàm chán. Nhưng chỉ cần một câu nói hay một lần chuyển đoạn thì Puzo đã có thể “bắt” ta hứng thú trở lại và phải đọc, phải suy ngẫm xem chuyện gì sắp xảy đến. Mình đã gọi cách viết của Puzo với cái tên “sóng biển”. Vì nó đôi khi rất nhẹ nhàng như những cơn sóng bạc đầu xô bờ nhưng cũng có lúc dồn dập và đầy ám như những cơn sóng thần ngoài khơi xa. Cách viết đã hay còn nội dung thì quá đỗi hấp dẫn. Với hơn 600 trang sách qua ngòi bút Mario Puzo đã khắc họa lên một bức tranh đầy sắc màu của xã hội riêng thuộc giới Mafia tồn tại ngoài vòng pháp luật. Đó là thế giới riêng của Vito Corleone – nơi mà ông ta là kẻ chiến thắng, kẻ độc tôn. Một thế giới tội phạm đầy tội ác, đầy máu, đầy nước mắt nhưng cũng ẩn chứa nhiều bài học nhân văn sâu sắc. Ai có thể nghĩ cái thằng giết người không ghê tay như Sonny lại yêu thương và quan tâm cô em gái Connie nhiều đến như thế. Chắc chắn không nhiều người nghĩ chàng trai tri thức Michael đã từng thốt lên: “Tôi nợ đất nước này nhiều quá.” để rồi cãi lệnh Bố Già tham gia Thuỷ quân lục chiến lại quay về thay thế vị trí của cha mình và đưa đại gia đình Corleone trở lại vị thế số 1 trong giới giang hồ New York. Mình đã từng nghe rất nhiều về những câu nói bất hủ của Tom Hagen và đã định hình với lời lẽ khôn ngoan như thế chắc gã ta đã ngoài 50 và có nhiều năm chinh chiến. Nhưng thật không ngờ Tom chỉ là consigliori giỏi “văn” hơn “võ”, giết người bằng lời nói thay vì súng và mới 35 tuổi. Tom không tồi nhưng không được đánh giá cao bằng Genco vì thiếu cái máu Sicily và chẳng phải một kẻ hợp với thời cuộc này là thời chiến. Puzo đưa người ta từ bất ngờ này sang đến bất ngờ khác. Mỗi tuyến nhân vật đều có những nét riêng nhưng cốt cũng chỉ để làm nổi bật chân dung của Bố Già. Vito hội tụ mọi phẩm chất của một thằng đàn ông trưởng thành và bản lĩnh. Đến đây thì xin cảm ơn Puzo vì sau khi đọc xong tác phẩm này vì đã nhận ra quá nhiều bài học quý giá trong cuộc sống. Có thể Michael đã trở thành Ông Trùm mới nhưng Bố Già tuyệt nhiên chỉ có một mà thôi.

– Quân Hoàng

Bạn đang cô đơn giữa cuộc sống vốn xô bồ, hối hả?
Bạn buồn bã, chán nản trước thất bại?
Bạn thấy cuộc sống thật nhiều điều khó hiểu?

Đừng lo lắng! Vì “mọi cuốn sách đều sẵn sàng kết thân với bạn”, sát cánh bên bạn, cho bạn một tâm hồn mới, một đôi mắt mới!

Bạn đã từng “kết thân” với cuốn sách nào chưa? Còn trong tôi, một người bạn tôi luôn gìn giữ gắn bó là một tác phẩm kinh điển mang tên “Bố già” (The Godfather) của nhà văn Mario Puzo.

Mario Puzo được biết đến là một nhà văn, nhà viết kịch người Mĩ, nổi tiếng với nhiều tiểu thuyết về Mafia mà “Bố già” là một trong số đó.

“The Godfather” – cuốn sách bất hủ của Mario Puzo từng được chuyển thể thành phim vào năm 1972, cho tôi thấy được những biến cố lịch sử từ năm 1945-1955 với bối cảnh một xã hội nhuốm màu đỏ của máu, một thế giới ngầm đầy bi kịch, gây ám ảnh . Đây là một câu chuyện truyền cảm hứng xoay quanh một gia đình mafia gốc Ý. Nhân vật chính là ông trùm Vi to Corleone, với bao biến cố bất ngờ xảy ra với cái gia đình tưởng như yên ấm của ông ta.Vito sống tại Sicily, lên 9 tuổi đã mất đi cả gia đình vì nơi đây, súng đạn là quyền lực. Khi còn nhỏ, hắn phải làm mọi công việc khó nhọc để mưu sinh, nhờ sự nhanh trí và gan dạ, Vito đã dần đặt nền móng đầu tiên cho gia tộc Corleone với sự giúp đỡ của một người bạn thân. Trải qua bao thăng trầm , Corleone trở thành một trong Ngũ Đại gia tại New York. Từ một gia tộc quyền lực, chỉ vì từ chối hợp tác buôn bán ma túy cùng các thế lực xã hội đen mới nổi , Bố già bị ám sát bởi hàng chục viên đạn, tuy không chết nhưng gia đình ông bị suy yếu đi đáng kể vì thiếu đi một người lãnh đạo đúng nghĩa. Tác phẩm không nói nhiều về ma túy, cờ bạc mà tập trung miêu tả biến cố gia đình, và cách mà các thành viên đối đầu với thử thách. Giữa giông bão , có kẻ hèn nhát, bỏ trốn, có kẻ quay lưng phản bội, có kẻ dùng bạo lực chống đối rồi nhận lấy cái chết thảm khốc. Để cuối cùng, sau tất cả, kẻ thông minh nhất, khôn ngoan nhất lên kế hoạch cho mọi thứ lại không ai khác ngoài Bố già.

Tác phẩm cho tôi thấy được hình tượng của một người đàn ông thực thụ, xuất chúng. Vito Corleone không chỉ khôn ngoan, nhanh trí với nhưng toan tính mưu hiểm khó lường; là một người luôn bình tĩnh trước mọi biến cố, dù bao nhiêu chuyện phức tạp xảy ra, Bố già vẫn luôn điềm tĩnh, suy nghĩ kĩ lưỡng trước khi đưa ra quyết định; ông còn mang hình ảnh của người đàn ông làm tất cả để lo cho sự yên ấm của gia đình( không để người nhà dính đến công việc vốn đã nhúng vết chàm của ông), một người cha thương yêu con, bảo vệ con ( cái chết của Sony khiến ông vô cùng đau lòng, và việc Michael kế thừa sự nghiệp đầy nguy hiểm vốn dĩ không nằm trong sự tính toán của Bố già). Tất cả đều cho thấy Vito Corleone là một con người chất chúng, một người đàn ông đích thực. Chính ông cũng cho rằng: “A man who doesn’t spend time with family can never be a real man” (Một người đàn ông không dành thời gian cho gia đình không bao giờ có thể trở thành một người đàn ông thực sự)

“Bố già” cũng đem đến cho tôi bao triết lí trong cuộc sống, được nhà văn gửi gắm qua lời nói của nhân vật. Một trong số đó đã trở thành chân lí sống của tôi.

“Hãy tha thứ. Và quên lãng. Cuộc đời này đầy rẫy rủi ro” – V.Corleone
“Trung thành là một món quà đắt giá. Đừng mong đợi có được sự trung thành từ những kẻ rẻ mạt” – V.C
“Không bao giờ được ghét bỏ kẻ thù của mình. Nó làm ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân” – Michael Corleone
“Đừng tin những người nói cho mình nghe bí mật của người khác”- Vito Corleone

Hơn nữa, qua “Bố già”, Mario Puzo cũng cho tôi thấy được thứ tình cảm thiêng liêng nhất, cao đẹp nhất trong cuộc đời này không gì khác ngoài tình cảm gia đình, ngay cả với một gia đình tội phạm. Sau khi Sonny bị kẻ thù thanh toán, Michael đặt chân vào con đường không thể quay lại, vì sự ràng buộc và mong bi kịch không còn đeo bám những đứa con, ông đã hòa hoãn với kẻ thù, sự nhượng bộ của ông chính là bước đệm cho toàn bộ sự chuẩn bị một triều đại mới sau này của con trai mình.

Với ngọn bút tinh tế, khéo léo, cốt truyện độc đáo, nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật đặc sắc, cùng những triết lí sâu xa đã làm nên một tác phẩm kinh điển trong mọi thời đại, vượt qua quy luật băng hoại nghiệt ngã của thời gian để đến với ơi người đọc ngày hôm nay.

Khi đến với “The Godfather”. Tôi biết đón nhận cuộc sống một cách tích cực hơn, biết bình tĩnh xử lí mọi chuyện, và hơn nữa tôi thấy quý trọng gia đình mình hơn bao giờ hết – nơi mà mọi người dành cho nhau một tình yêu trọn vẹn .

– Minh Huyền

Trích dẫn Bố già

“Con người ta có quá ít thời gian để xoay vần chạy trốn khỏi số phận. Bởi mỗi người chỉ có một vận số mà thôi…”

“Người đàn ông vĩ đại không sinh ra đã tự vĩ đại mà họ trưởng thành một cách vĩ đại.”

“Người đàn ông không dành thời gian cho gia đình mình thì không bao giờ có thể trở thành người đàn ông đích thực.”

“Hãy giữ bạn bè của anh thật gần và giữ kẻ thù của anh càng gần hơn nữa.”

“Phụ nữ và trẻ con thì có thể bất cẩn, nhưng đàn ông thì không bao giờ được phép.”

“Đừng bao giờ để người ngoài biết được con đang suy tính gì trong đầu, điều đó sẽ làm hại con.”

“Đối với người thân yêu, không thể mỗi cái mỗi lắc đầu được. Cùng lắm mới phải từ chối. Đó là một bí quyết. Phải làm sao cho cái lắc đầu của mình trông như gật vậy. Mà tốt nhất là làm sao cho người ta khỏi bắt mình phải lắc đầu.”

“Thân thiết với bạn bè một thì thân thiết với kẻ thù gấp 10 lần như thế.”

“Kinh tế là một khẩu súng. Chính trị là biết khi nào để kéo cò.”

“Không bao giờ được căm ghét kẻ thù của mình vì nó làm ảnh hưởng đến những phán đoán của bản thân.”