Chẳng Mùa Đông Nào Không Thể Vượt Qua – Ban Mã

Bạn không thể thay đổi quá khứ, bạn cũng không thể đoán biết được tương lai. Những gì bạn có thể làm là sống trọn vẹn giây phút hiện tại. Không có khó khăn nào không thể vượt qua, không có thử thách nào là mãi mãi. Mùa đông có lạnh giá tới đâu thì cũng sẽ qua đi để nhường chỗ cho mùa xuân ấm áp thôi!

“Cuộc đời đẹp đẽ nhất không phải bạn kiếm được bao nhiêu tiền, nổi tiếng thế nào, mà là có thể chậm rãi từ tốn, không bị vật chất chi phối, không buồn không vui vì được mất của bản thân, lúc nào cũng ung dung, thanh thản”.

Review

Người ta thường dùng mùa đông để chỉ những khó khăn, bởi nó thực sự lạnh lẽo và khắc nghiệt. Cuộc đời của mỗi người không chỉ có một mùa đông mà có rất nhiều mùa đông như vậy – khó khăn, vấp ngã. Nhưng mùa đông dù khắc nghiệt đến thế nào cũng chỉ đến vài tháng, đừng để cái lạnh đi theo cả đời. Cuốn sách “Chẳng mùa đông nào không thể vượt qua” của tác giả Ban Mã sẽ giúp cho bạn vượt qua những thời khắc khó khăn đó, vượt qua rồi, mọi thứ sẽ trở thành quá khứ.

Trong cuốn sách này, bằng những trải nghiệm của mình, tác giả Ban Mã đã chia sẻ những khó khăn mà chính cô từng gặp phải. Cuốn sách này được chia làm nhiều phần với nội dung gần gũi, cùng cách kể chuyện nhẹ nhàng, tác giả đã muốn gửi một lời động viên lớn đối với những người đang chênh vênh trong tuổi trẻ của mình.

Nắm giữ vận mệnh của mình

Người có thể vượt qua mùa đông trước hết phải biết nắm giữ vận mệnh của mình, trong phần 1 của cuốn sách tác giả Ban Mã đề cập với việc làm chủ cuộc đời mình.

“Dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, chỉ có năng lực và sự tự tin mới có thể mang lại cảm giác an toàn thật sự cho bạn. Tin rằng dù rơi vào hoàn cảnh nào, bản thân cũng có thể tươi cười đối mặt.”

Tác giả kể về câu chuyện của chính cô ấy và mẹ của mình, bởi những “Cái lồng” mà đã không thể thoát ra khỏi giới hạn để tự mình nắm bắt lấy cơ hội, đến khi già nhất định phải hối tiếc. Người có thể nắm bắt vận mệnh của mình dù có đi đến chân trời góc biển cũng không sợ chết đói, dù trời có sập xuống cũng không cần lo lắng. Đừng giữ mãi cho mình một cảm giác an toàn, trói buộc mình vào sự ổn định. Nếu cứ quen với một môi trường, bạn sẽ chẳng thể bước phá và thoát khỏi ranh giới để tìm kiếm những thứ tốt đẹp hơn, khiến cho dù chỉ là cơn gió nhỏ cũng có thể khiến bản thân lung lay. Bởi vậy, nhất định phải nắm lấy cuộc đời mình.

Theo đuổi những mong muốn

Mùa đông thực sự rất lạnh, nhưng sẽ còn lạnh hơn nếu trong suốt mùa đông đó bạn chỉ lười biếng cuộn tròn mình trong chăn để tận hưởng cảm giác ấm áp. Khi mùa đông đi qua, bạn không có được điều gì hết. Dù có khắc nghiệt thế nào, hãy đứng dậy mà theo đuổi những thứ mình muốn, bởi như tác giả nói: Không theo đuổi thứ gì, đời người không vô vị mới là lạ bởi không có cuộc sống tẻ nhạt, chỉ có con người tẻ nhạt vì không theo đuổi thứ gì

Nhân lúc còn trẻ hãy đi những con đường chưa từng đi, ngắm nhìn những phong cảnh chưa từng thấy. Và để làm những điều đó, bạn đã từng suy nghĩ đến nghỉ việc hay chưa. Tác giả Ban Mã khuyên rằng trước khi đưa ra quyết định nghỉ việc cần cân nhắc 2 câu hỏi: Năng lực của mình đến đâu và có bao nhiêu tiền trong túi. Trước khi theo đuổi những gì mình muốn, hãy nhận thức rõ bản thân mình. Có như vậy, mục tiêu mà bạn theo đuổi mới càng gần hơn, dễ đi hơn. Và hãy nhớ rằng: dù có khó khăn thế nào cũng không được từ bỏ:

“Tuổi trẻ không phải tuổi tác, mà là tâm thế một con người. Không ai già đi chỉ vì tuổi tác tăng lên, con người thường già nua vì từ bỏ lý tưởng của mình”

Vĩnh biệt quá khứ – Chờ đón mùa đông đi qua

Mùa đông rất ngắn ngủi, đừng để cái lạnh đi theo cả đời. Những đau khổ giống như mùa đông lạnh giá không phải lí do để chúng ta từ bỏ hy vọng, mang theo nỗi mất mất cả đời.

Một điều trong cuốn sách mà tác giả muốn nói chính là đừng nên tiếc nuối quá khứ, đó là những gì đã qua, cách tốt nhất để quên đi đau khổ không phải đứng yên một chỗ nhớ về quá khứ mà là kiên quyết chào đón cuộc sống mới, khi bản thân bạn đủ dũng khí đối mặt với cuộc sống mới, bạn mới tìm thấy ý nghĩa của bản thân mình.

Quá khứ chỉ là thứ khiến bạn níu giữ những điều cũ kĩ, điều quan trọng là hãy kiên cường để chào đón những điều mới mẻ, dũng cảm đối diện với thế giới, hiểu được giá trị tồn tại của bạn trên đời này, lúc ấy, đời người hạnh phúc hay đau khổ, là bởi bạn có thể nắm được vận mệnh được hay không, lúc ấy mùa đông nào cũng có thể vượt qua.

Lời kết

Kết thúc 300 trang sách là những chia sẻ thực tế, những trải nghiệm mà tác giả đã trải qua bằng lời văn giản dị nhưng không kém phần sâu sắc, cuốn sách “Chẳng mùa đông nào không thể vượt qua” của tác giả Ban Mã chắc chắn sẽ khiến chúng ta cảm thấy tự tin hơn trên hành trình vượt qua giới hạn của bản thân, vượt lên trên những khắc nghiệt của cuộc sống mà chào đón “mùa xuân” tới.

– Myn (Bila Team)

Trích dẫn

Đàn ông chủ động trả tiền chứng tỏ sự lịch lãm, phụ nữ tự trả tiền cho mình chứng tỏ học thức

Tôi còn nhớ thời đại học khi tôi quay lại trường sau kì nghỉ hè, tôi cùng một anh bạn đồng hương không quen thân lắm bắt taxi ở bến xe, xuống xe tôi trả anh ấy nửa tiền, anh ấy kiên quyết không nhận: “Mẹ tớ dặn đi dặn lại, ra ngoài không được để con gái trả tiền”. Tôi bật cười: “Mẹ cậu dạy rất đúng, có điều mẹ tớ cũng dạy nam nữ bình đẳng, ra ngoài đừng tùy tiện tiêu tiền của người khác”.

Vậy mới nói, con trai hãy cố gắng trở thành một người đàn ông lịch lãm. Lịch lãm không phải điều kiện bắt buộc nhưng là tấm áo nho nhã nhất, là điểm cộng lớn nhất của một người đàn ông trưởng thành. Còn con gái, tự trả tiền cho phần ăn hay bất cứ thứ gì cho chính mình không phải không có thiện cảm với đối phương, mà nó thể hiện đó là một cô gái có tính tự lập cao. Bản chất của ai trả phần người nấy nói trắng ra là chừng mực giữa nam và nữ.

Nhưng còn trong tình yêu, nếu bạn là nữ, đừng yêu người đàn ông chỉ thích ai trả phần người nấy, hiển nhiên họ coi trọng tiền hơn bạn. Nếu bạn là nam, những cô gái chỉ nhận mà không bỏ ra cũng chẳng đáng hẹn hò, vì trong từ điển của họ không có từ “chúng ta”. Giữa người yêu với nhau không cần câu nệ hình thức ai trả tiền người nấy, quan trọng là có thể tìm được một người đồng cam cộng khổ với mình, cùng nắm tay nhau đi trên đường đời.

Hai mươi tuổi giữ miệng, ba mươi tuổi giữ mình

Khi chúng ta hai mươi tuổi thường thích tỏ ra già dặn, đến ba mươi tuổi sợ nhất người khác nói mình già. Khi hai mươi, lỗi lầm gì cũng có thể được tha thứ, đến ba mươi điều khó nhất là tha thứ cho bản thân. Thường nghe người ta nói: “Ba mươi còn chưa làm nên cơm cháo gì, cảm thấy mình là một kẻ thất bại”.

Hai mươi tuổi, bạn bè khắp thiên hạ, đến năm ba mươi lại càng khó tìm một người nói chuyện. Có những đạo lý, lúc hai mươi có nói cũng vô dụng, nhưng rồi đến tuổi ba mươi, nhìn lại cuộc đời đã qua mới thật sự thấm thía.
Dù là tuổi hai mươi hay tuổi ba mươi, chúng ta luôn có những ngã rẽ của cuộc đời, đừng sợ hãi, hãy hít một hơi thật sâu, chỉ cần không đánh mất chính mình, mọi việc rồi sẽ ổn. Chỉ cần chúng ta không phụ bạc bản thân, đó đều là lứa tuổi đẹp nhất.

Tuổi hai mươi ngạo nghễ và ngang tàng, tuổi ba mươi ôn hòa và điềm đạm. Chúng ta ở tuổi nào cũng từng cô độc và thất vọng, nhưng quan trọng vẫn là tỉnh táo đầy dũng khí tiến về phía trước. Quay đầu nhìn lại những khó khăn gian khổ từng đi qua, dù trước mặt là mưa giông gió giật hay trời quang mây tạnh, chúng ta đều không ngừng tiến về phía trước, bởi tất cả chúng ta đều chẳng có mùa đông nào không thể vượt qua cả.