Chén Trà Kính Bạn Cùng Mạn Đàm Nhân Sinh là tập hợp những “mạn đàm” ngắn của tác giả về các vấn đề nhân sinh. Từ việc mua sắm, du lịch, rồi tình yêu và các mối quan hệ… cho đến những điều vô tình trở thành tiềm thức của chúng ta. Như câu chuyện về mạng xã hội, thói quen của chúng ta đã thay đổi như thế nào từ khi chúng xuất hiện trong cuộc sống. Cuối mỗi câu chuyện, góc nhìn hóm hỉnh của Quý Ngài Gọt Giũa lại khiến bạn phải suy nghĩ, bất giác nhìn lại một năm biến động của chính mình.
Review Chén trà kính bạn cùng mạn đàm nhân sinh (2)
“Chén trà kính bạn cùng mạn đàm nhân sinh” là một cuốn tản văn bao hàm rất nhiều câu chuyện nhỏ được viết nên bởi một tác giả người Trung Quốc tên là Quách Thành (biệt danh: Quý ngày gọt giũa). Là một doanh nhân, giảng viên thỉnh giảng, nhà văn, diễn giả tự do với hơn 3 triệu người theo dõi trên Sina Weibo và gần 1 triệu độc giả Wechat, những bài viết của Quách Thành về đủ mọi khía cạnh của cuộc sống luôn cực kỳ thu hút người đọc bởi nội dung chiêm nghiệm chân thành mà sâu sắc cùng văn phong sắc sảo đầy cuốn hút.
Cuốn sách bạn đang cầm trên tay là một tuyển tập hơn 70 bài viết xuất sắc nhất của Quách Thành. Mỗi bài anh viết đều không quá dài, nói chung là cô đọng và xúc tích. Tuy vậy, điều đặc biệt thứ nhất là Quách Thành chọn chủ đề rất hay – dù đó đều là các vấn đề quen thuộc với con người của xã hội hiện đại, thêm nữa, mà tác giả đặt vấn đề rất trực diện và thẳng thắn. Từ những vấn đề to lớn như học hành và xây dựng sự nghiệp, đối nhân xử thế, yêu đương và kết hôn… cho tới những vấn đề lặt vặt trong cuộc sống hàng ngày như viết một cái e-mail đúng cách, mời đồng nghiệp đi ăn thì nên bao cả hay nên chia tiền… và tất nhiên hoàn toàn không thể thiếu những bài viết mang màu sắc tinh thần khuyến khích bạn đọc sống một cuộc đời ý nghĩa.
“Tiếc nuối có lẽ đã định sẵn là mệnh đề vĩnh hằng của đời người, vậy nên chúng ta chẳng cần gì phải tiếc nuối, chuyện gì đến chắc chắn sẽ đến. Một khi đã lựa chọn, hãu cứ mạnh dạn tiến về phái trước còn về phần trời quang mây tạnh hay mây mù che phủ, đừng ngại đương đầu, vì đây là điều bạn lựa chọn. Thậm chí đến Thượng đế cũng biết, lựa chọn là quyền tự do cuối cùng của con người.”
“Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu đây là lựa chọn của bạn và chỉ cần bằng lòng đón nhận, bất kể mất, thì có hệ gì? Nhìn nhận từ góc độ này, được hay mất chính là việc dành nhiều thời gian cho sự nghiệp thì thời gian bên cạnh gia đình sẽ vơi đi; dành nhiều thời gian bên gia đình thì thời gian phấn đấu cho sự nghiệp sẽ hao hụt; dành thời gian ngủ nướng thì thời gian nhìn ngắm thế giới này sẽ ít dần; dành nhiều thời gian nhìn ngắm thế giới thì thời gian nằm nhà sẽ ngắn ngủi hơn.”
Văn phong và thái độ của tác giả “Chèn trà kính bạn cùng mạn đàm nhân sinh” là rất cân bằng – anh biết cách nhẹ giọng khuyên nhủ nhưng cũng biết kịch liệt lên án; anh lãng mạn và biết cách lọc ra những mặt tích cực của cuộc sống nhưng cũng chẳng ngại đương đầu với những điều xấu xa hay chướng tai gai mắt. Sự uyển chuyển trong phong cách này của Quách Thành không chỉ mang tới cảm giác thú vị cho người đọc mà còn truyền cảm hứng về một thái độ sống tỉnh táo mà khiêm nhường.
– Minh Mot Do
Đây có lẽ là cuốn sách tản văn thú vị nhất mà mình đọc trong thời gian gần đây. Cùng là những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống hiện đại, nhưng qua giọng văn hóm hỉnh, sắc sảo của Quý Ngài Gọt Giũa (tác giả tên thật là Quách Thành) thì những câu chuyện bớt nhàm chán, bớt giáo điều mà lại có thêm vài ý vị hài hước, nhẹ nhàng mà vẫn sâu sắc.
Cũng như những cuốn sách tản văn khác, mỗi một trang sách là một bài blog, một trang nhật ký ghi lại những chuyện diễn ra với chính tác giả. Điểm nhấn ở đây chính là những cuộc đối thoại ngắn, gần gũi, giống như nghe một người bạn thân kể lại câu chuyện của chính anh ta, khiến cho bạn bật cười, cũng khiến bạn phải ngưng lại vài phút để ngẫm nghĩ.
Chẳng hạn như một đoạn trong bài “Bệnh nhân của thời đại xã giao”, tác giả ghi lại một cuộc nói chuyện thế này.
Một người vừa mới kết bạn liền nhắn tin cho tôi hỏi:”Anh có thể cho em xin Wechat của ngôi sao nào đó được không?”
Tôi trả lời: “Tôi không thân lắm đâu.”
Cô ta gắt gỏng: “Cấp trên của chúng em cực kỳ thích anh ấy. em kết bạn với anh để xin Wechat của anh ấy, bây giờ anh lại bảo không có, kỳ cục quá đi!”
“Dù có tôi cũng không cho.”
“Tại sao vậy?”
“Anh ta có phải bác sĩ đâu.”
“Em có bị bệnh đâu, anh tìm bác sĩ làm gì?”
“Do bạn không nhận ra mà thôi”
Tôi tiện tay cho luôn cô ta vào danh sách đen, nói thêm câu nào nữa chắc tôi phát ốm mất.Nếu kết bạn với một người không truy cầu danh lợi thì thật tốt biết bao. Tình cảm nhẹ tựa như gió, không cần tiếp cận đối phương chỉ vì lợi ích trước mắt… chỉ cần một tách trà lẳng lặng ngồi bên nhau, nói về phong hoa tuyết nguyệt, bàn về dương xuân bạch tuyết, kể về thời thơ ấu chạy nhảy trên đồng, ăn trộm khoai lang nướng, tiếng cười giòn giã vang khắp trời.
Tàn cuộc, mỉm cười nói lời tạm biệt, bạn cất giấu ký ức của tôi, tôi giữ lại hồi ức của bạn.
Mỗi một chén trà mà Quý Ngài Gọt Giũa mời bạn và tôi trong cuốn sách này đều có một dư vị riêng. Có chén trà để lại vị đắng nhẹ trong lòng, cũng có chén trà để lại hậu vị nồng đậm, khiến bạn bỗng giật mình tỉnh khỏi những ảo giác tình ái tự lừa mị bản thân. Bạn có thể giở một trang bất kỳ, đọc không cần theo thứ tự, sẽ luôn có một điều gì trong những dòng chữ của tác giả mà bạn có thể tự liên hệ với bản thân, để rồi tự mình tiếp tục chiêm nghiệm về những gì đang diễn ra xung quanh.
Đây chắc hẳn là cuốn sách đặt trên bàn uống trà vào một chiều cuối tuần thảnh thơi, hoặc tặng cho người bạn yêu quý cũng có chung suy nghĩ và sở thích như bạn.
– Súp Lơ Đi Lạc
Trích dẫn Chén trà kính bạn cùng mạn đàm nhân sinh
“Tôi chợt nhận ra mình không cần căng thẳng đối chọi với cuộc sống đến thế. Thực ra thế giới này vốn đâu muốn đọ sức với bạn, chẳng qua do bạn tự vùng vẫy mà thôi. Không phải tất cả mọi người trên thế gian đều coi thường bạn, vì rất nhiều người còn chẳng biết bạn là ai cơ mà.
Chỉ khi thể xác cảm nhận được tâm hồn thư thái, hạnh phúc mới có thể lan tỏa. Chẳng hạn, hạnh phúc trào dâng chỉ đơn giản khi bỗng nhiên có người lựa chọn ca khúc bạn yêu thích thuở thiếu thời trên radio, hoặc bạn tiện tay lật xem những tấm ảnh cũ và chợt nhớ những ký ức ngọt ngào khi xưa. Mỗi người đều cất giữ rất nhiều điều hạnh phúc, chỉ là cuộc sống căng thẳng tất bật này đã đóng băng cảm xúc của chúng ta mà thôi.
Thư thái cũng là một loại sức mạnh.
Tôi từng nghĩ con người càng trưởng thành càng lạnh lùng, vì chúng ta cảm thấy như vậy mới mạnh mẽ. Nhưng hiện tại tôi nhận ra càng trưởng thành, chúng ta càng nên ung dung thoải mái. Tôi hy vọng sau khi qua đời, trên bia mộ sẽ khắc dòng chữ như sau: Người này đã sống vui vẻ thoải mái cả một đời, cuối cùng mỉm cười rời khỏi thế gian.”
“Tại sao mình lại có nhiều áo sơ mi đến vậy?” – đây là thắc mắc đầu tiên của tôi. “Hơn nữa còn toàn màu xanh lam.” – đây là thắc mắc thứ hai. Tôi sa vào việc tự trách mình sâu sắc. Mỗi lần đi mua quần áo, tôi đều vô thức chọn màu xanh lam, có lẽ vì màu này khá an toàn. Chọn những màu sắc khác sẽ phải cân nhắc rất nhiều, chẳng hạn như chọn màu vàng, tôi hoàn toàn không biết phải phối với quần tây và cà vạt màu gì. Hễ nghĩ đến là đau đầu nên thôi, cứ chọn màu xanh lam cho rồi.
Nhìn cả tủ áo sơ mi màu xanh lam, tôi chợt nghĩ: “Từ khi nào mình không dám đột phá nữa nhỉ?” hoặc có lẽ càng trưởng thành càng trở nên bảo thủ. Tính hai mặt của sự vật khiến tôi nhớ đến lời thoại kinh điển trong bộ phim The Shawshank Redemption (Nhà tù Shawshank): “Khi mới vào đây anh sẽ căm hận nơi này, nhưng ở đây một thời gian, anh sẽ yêu nó và chẳng muốn rời khỏi.” Tôi xếp chồng áo sơ mi màu xanh lam vào rương và viết một tờ giấy nhỏ dán lên cửa tủ: “Lần sau tuyệt đối không mua màu xanh lam.” Hừm, tôi quyết tâm lần sau sẽ thử màu xanh lam nhạt.
… Sau khi thu dọn xong, tôi phát hiện thật ra những bộ quần áo bản thân thích mặc không nhiều. Dù tủ có bao nhiêu quần áo đi chăng nữa, thích mặc nhất cũng chỉ quanh đi quẩn lại vài bộ. Tương tự cho dù có bao nhiêu bạn bè đi chăng nữa, những người có thể cùng tán gẫu lại chẳng được mấy ai. Người thực sự trưởng thành hiểu được đâu là thứ bản thân yêu thích nhất, rồi bắt đầu giản lược. Chiếm hữu vô hạn là hành vi khi ta không hiểu thấu chính mình. Chỉ khi nắm trọng điểm cuộc sống, ta mới học được cách sống giản dị. Suy cho cùng, giản lược mới là đẳng cấp.