Chỉ Bảo Thì Được Nhưng Đừng Chỉ Trỏ – Vương Tiểu Mao

Mỗi con người đều phải trải qua ba lần trưởng thành:

Lần thứ nhất là khi nhận ra bản thân không phải trung tâm của vũ trụ.

Lần thứ hai là khi hiểu rõ dù có nỗ lực đến mấy vẫn sẽ có những giấc mơ nằm quá tầm tay.

Lần thứ ba là khi kiên trì lựa chọn đấu tranh đến cùng kể cả khi biết mọi cố gắng có thể sẽ không đạt được kết quả.

Review (2)

Trong một xã hội tôn thờ tuổi thanh xuân

“Thanh xuân” có vẻ là một từ khóa rất phổ biến gần đây. Nó xuất hiện trong các tựa sách bán chạy, trong những bài hát thịnh hành, tên phim truyền hình, các trang báo, và những dòng trạng thái trên mạng xã hội. Dường như lúc này trong đời sống văn hóa cộng đồng đang xuất hiện một thứ tín ngưỡng – tín ngưỡng tôn thờ tuổi thanh xuân.

Từ “thanh xuân” luôn đi liền với ý niệm: tuổi trẻ là một cái gì rất đẹp và quý giá mà ai cũng chỉ sở hữu một thời gian ngắn trong đời, vậy nên hãy sống vội lên như tinh thần yolo, tinh thần carpe diem để không hối tiếc về sau.

Tôi nghĩ cuốn sách giống như một người bạn đồng hành, bền bỉ, cùng tôi đi những chặng đường đầu tiên nhưng không phải những câu chuyện màu hồng, không phải bản tình ca kẹo ngọt của thanh xuân. Sách chỉ thẳng những vấn đề mà chính bản thân tôi sẽ phải tự đối mặt, tự đương đầu.

“Kêu gào vài tiếng là có thể có cơ hội mới sau khi thất bai, đó là thứ đãi ngộ mà chỉ những đứa trẻ vẫn còn đóng tã mới có được.”

Thanh xuân chính là những gì đẹp đẽ nhất, tuyệt vời nhất, và ngay trong chính quãng thời gian thanh xuân này, tôi phải trở nên mạnh mẽ mỗi ngày, dũng cảm đối diện với hiện thực, sẵn sàng đương đầu và vượt qua thử thách.

‎- Hoàng Bảo Hân‎

Cuốn sách này đối với tôi mà nói thực sự như là một người bạn đồng hành không thể thiếu, cứu vớt tâm trạng tồi tệ sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Nội dung cuốn sách không đơn thuần là những câu nói truyền cảm hứng kiểu như: “bạn phải cố lên, tương lai phía trước tươi sáng, bạn phải vượt qua chính mình,…” trong đây không hề có những câu nói như vậy. Vốn dĩ nhưng câu nói đó có lẽ là cổ vũ thật, nhưng bản thân người được cổ vũ tiếp nhận thế nào mới là vấn đề. Tuy nhiên nếu bạn đòi hỏi một cuốn sách self help hay những câu chuyện tình cảm gà bông, màu hồng của cuộc sống thì cuốn sách này không hề có đâu nhé.

Trong cuốn sách là những câu chuyện thực tế có mức độ sát thương ( không phải ý nói về những câu chuyện kinh dị hay ám ảnh đâu nhé ) mà là những điều diễn ra hàng ngày xung quanh chúng ta, những điều tất yếu, nhưng cơ hội nhen nhóm trong hàng loạt những thất bại của bạn. Tất cả được tác giả nói hết sức chi tiết, phải chăng chính tác giả cũng là người từng trải như chúng ta ? Những con người nỗ lực phấn đấu vươn lên từng ngày, những con người không ngậm thìa vàng, không có sự lựa chọn nào khác ngoài cố gắng…

Từ những câu chuyện về tình yêu, về chính bản chất con người hay cuộc sống công sở, mối quan hệ giao tiếp giữa con người với con người, vô vàn những vấn đề thú vị và hay ho gói gọn trong hơn 300 trang sách. Kì lạ ở chỗ, giọng văn của Vương Tiểu Mao không hề chợ búa, hay cũng chẳng hề hoa mĩ màu mè, đơn giản nhưng khiến chính bản thân tôi cảm nhận được sự sâu sắc của tác giả, một con người nghị lực tự đi trên chính đôi chân của bản thân mình.

Tôi sẽ không spoil mà chỉ đưa ra những cảm nhận chân thực nhất của bản thân mình, mong rằng các bạn sẽ tìm được cuốn sách hay để nghiền ngẫm trong những ngày tránh dịch này.

– Thu Hiền‎

Trích dẫn

“Khi đi xe bus, dù đông người hay ít người, bạn luôn có thể nhìn thấy người đứng vào tay dựa vào tay vịn lan can chơi điện thoại, khuôn mặt thảnh thơi và mãn nguyện, những hành khách xung quanh vì thế mà không có chỗ vịn tay; hay những người trẻ chễm chệ ngồi trên ghế, coi như không thấy người già và trẻ em…

Lúc đầu thì tôi cảm thấy tức giận và luôn rất muốn hỏi họ: Bạn không thể tuân thủ quy tắc một cách bình thường như một người có ý thức sao? Sau này tôi dần phát hiện ra, những người làm bất cứ việc gì đều lấy sự thuận tiện và thoải mái của bản thân mình ra hầu như ở khắp nơi đều có. Bạn có kháng nghị đến khản cả giọng, họ cũng chỉ nhếch miệng cười, cảm thấy thần kinh bạn có vấn đề, căn bản là chẳng buồn để ý đến bạn, cần phải làm gì vẫn cứ làm như thế.

Quy tắc dùng để trói buộc mọi người, muốn nói với những kẻ phá hoại kia rằng: Trước mắt bạn có những điều kiện thuận tiện, không hề bị gò bó gì, không phải bởi vì bạn “dũng mãnh” và “nhanh trí”, cũng không phải là mọi người đều không dám chọc giận bạn, vì đại đa số mọi người đều biết tiết tháo, đều bằng lòng tuân thủ quy tắc, mới để cho bạn chút không gian nhỏ để tạo nên lối sống qua quýt như vậy.”

“Từ trước đến giờ, Hạ Hạ vốn không thích trang điểm cho bản thân, đồng thời cũng coi thường những người dành nhiều tâm tư cho việc làm đẹp ngoại hình. Thông thường khi vấn đề này bắt đầu được đưa ra thảo luận, cách nhìn của Hạ Hạ luôn khắt khe: “Chỉ có những người nội tâm rất kém thì mới cần dùng bề ngoài để bù đắp lại”.

Hạ Hạ thực sự rất có thực lực, công tác tám năm trời nhưng lỗi mắc phải rất ít, rất chăm chỉ và cẩn thận trong công việc, nhiệm vụ đi phỏng vấn mà chủ biên giao cho cô ấy đều có thể hoàn thành và đảm bảo cả về chất lượng và số lượng. Nhưng cô vẫn dậm chân tại chỗ mà chưa bao giờ được tỏa sáng thật sự. Tiểu Q – cô nàng luôn mặc những bộ đồ màu sắc tươi sáng như những chiếc bánh macaron đầy màu sắc. Nói thật lòng, Hạ hạ coi thường tất cả mọi người trong phòng tạp chí này, và cũng chẳng muốn cùng một đội với những người dùng khuôn mặt để kiếm cơm nọ. Cho đến một ngày cô gái Macaron được điều đến làm ở phòng thiết kế. Chẳng ai biết cô đã từng là một tay thiết kế cao siêu. Hạ Hạ mở trừng mắt ngẩn người chú ý đến cô gái Macaron với làn da trắng trẻo, rồi nghĩ đến sự miệt thị ngày thường mình vẫn dành cho cô gái chợt cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Một ngày cuối tuần nọ, trong nhà mình, Hạ Hạ đứng trước gương, nhìn thấy bộ dạng rối bù của mình trong gương, bỗng nhiên bật khóc. Cô cảm thấy xấu hổ đến mức không chịu được, cô ấy chưa bao giờ buồn vì mình không biết trang điểm, thậm chí còn luôn lấy điều đó làm bằng chứng và vốn liếng chứng tỏ bản thân mình hơn người. Đẹp và có năng lực về cơ bản không hề có quan hệ xung đột với nhau. Cô ấy luôn cho rằng những thứ mình thấy là hàng loạt lọ hoa, mà xem nhẹ việc lọ hoa cũng được làm từ gốm! Còn cô ấy thì sao? Cùng lắm cô ấy cũng chỉ là một cái bình đất mà thôi!”

“Sự lương thiện của chúng ta, ước mơ của chúng ta, sự kiên trì của chúng ta, sự theo đuổi của chúng ta, niềm tín ngưỡng của chúng ta đều là lá, đều là hoa. Đừng từ bỏ mà phải thật mãnh mẽ sống cuộc sống như hoa của chính mình.”