Chỉ Cần Mình Kiên Trì Sẽ Được Như Ý Nguyện – Dung Keil

Ai cũng có những nỗi sợ của riêng mình, và chỉ có cách từng bước vượt qua nỗi sợ hãi đó, dù nhỏ dù lớn thì bạn mới có thể trở nên vững vàng hơn. Thành công không đến từ những thành công.Thành công nào cũng bắt đầu từ những thất bại cách duy nhất để bạn thành công là vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình, bắt tay vào làm, thất bại và làm tiếp, cho đến khi bạn thành công.

Trích dẫn Chỉ cần mình kiên trì sẽ được như ý nguyện

Eleanor Roosevelt đã từng khuyên rằng “Do one thing every day that scares you” (Mỗi ngày hãy làm một việc mà bạn sợ hãi). Bà từng là một người nhút nhát, sợ sệt với vẻ ngoài kỳ dị và sống một cuộc đời buồn bã. Sau khi kết hôn với Franklin, trở thành người của công chúng, bà đã tự học cách xây dựng sự tự tin, can đảm để trở thành biểu tượng quốc gia và thế giới, là một nhà hoạt động xã hội mang đến nguồn cảm hứng cho triệu triệu người.
Còn bạn thì sao? “Có thể bạn cũng sợ hãi khi tham gia hoạt động thể chất nào đó – trượt tuyết, lặn biển, trượt băng, thậm chí ném bóng? Hay bạn có những nỗi sợ về mặt tâm lý? Sợ nói trước đám đông? Sợ nói “Không” với sếp?… Sợ nói chuyện với người lạ, sợ không dám yêu cầu tăng lương, sợ nướng bánh không thành…” như Robie Rogge và Dian G. Smith đã viết trong cuốn sách cùng tên với câu nói của bà Eleanor.
Ai cũng có những nỗi sợ của riêng mình, và chỉ có cách từng bước vượt qua nỗi sợ hãi đó, dù nhỏ dù lớn thì bạn mới có thể trở nên vững vàng hơn. Thành công không đến từ những thành công. Thành công nào cũng bắt đầu từ những thất bại và cách duy nhất để bạn thành công là vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình, bắt tay vào làm, thất bại và làm tiếp cho đến khi bạn thành công.
Mỗi ngày làm một điều khiến bạn sợ hãi, dần dần bạn sẽ nhận ra bạn đang thay đổi thế giới của chính mình theo chiều hướng tốt hơn, và sau đó, thậm chí là thay đổi cả thế giới theo một cách tích cực hơn.

Về đích với tốc độ của riêng bạn

[…] Nếu không tính những lần đi học ngắn hạn trước đó, tôi chính thức xách vali lên và sang châu Âu du học năm 2017. Khi ấy, tôi đã 27 tuổi. Trong khi người em tôi nhắc đến ở trên cho rằng em ấy thua kém và đi chậm hơn tôi vì đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để thực hiện giấc mơ du học năm 27 tuổi, tôi lại ủ rũ, chán ghét bản thân mình khi nhìn sang bạn bè xung quanh. Bạn bè tôi đa phần đều du học trong những năm 23-25 tuổi. Chính vì thế, vào thời điểm tôi bỏ dở công việc để lên đường, họ đã có trong tay tấm bằng thạc sĩ từ nước ngoài và đang thăng tiến rất nhanh trên con đường sự nghiệp. Tôi đã nhìn họ và cảm thấy không có từ gì miêu tả chính xác bản thân mình hơn ba chữ “kẻ thất bại”.
Cảm giác ấy không khiến tôi dễ chịu hơn chút nào. Ngược lại, nó giống như một lực kéo cỡ mạnh kéo tôi xuống hố sâu của sự tuyệt vọng. Bằng tuổi tôi khi ấy, người ta đã có được mọi thứ trong cuộc sống, trong khi tôi mới bắt đầu những ngày tháng lang thang trải nghiệm trời Tây. Tôi là một kẻ đi chậm, thực sự rất chậm và đã hoàn toàn bị bỏ lại phía sau.
Bạn đã bao giờ trải qua những trạng thái cảm xúc như vậy?

“Cuộc đời sẽ chỉ cho chúng ta thấy không có quả ngọt nào không đến từ sự vun trồng, không có thành tựu nào không bắt đầu từ sự nỗ lực. Dù bạn đang làm công việc gì đi chăng nữa, chỉ cần bạn tự tin vào bản thân và dốc lực cố gắng, chuyện bạn thành công chắc chắn là điều hiển nhiên thôi.”

“Ai trong chúng ta cũng cần làm việc và làm việc hiệu quả để kiếm tiền, để thăng tiến và để phát triển bản thân mỗi ngày. Nhưng bắt ép bản thân phải làm việc hiệu quả mọi lúc mọi nơi lại là một ý tưởng không tốt chút nào cho cả sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của chúng ta.
Hãy dành cho bản thân mình những khoảng thời gian nghỉ ngơi xứng đáng. Quên đi nỗi ám ảnh phải đặc biệt năng suất mọi lúc mọi nơi.
Em nhé!”

Một ngày nào đó

Trong đầu chúng ta ấp ủ biết bao dự định để dành cho “một ngày nào đó”.
Một ngày nào đó, tôi sẽ bắt đầu ăn uống lành mạnh hơn.
Một ngày nào đó, tôi sẽ tập thể dục đều đặn mỗi ngày.
Một ngày nào đó, tôi sẽ thử kinh doanh quần áo như đúng sở thích của mình.
Một ngày nào đó, tôi sẽ ngồi vào bàn và bắt tay viết cuốn tiểu thuyết luôn nghĩ trong đầu.
Một ngày nào đó, tôi sẽ nói với người ấy rằng tôi cần người ấy biết bao.
Một ngày nào đó…
Sự chờ đợi đôi khi quá dài và “một lúc nào đó” ấy sẽ trở thành không bao giờ. Thời gian không chờ đợi một ai. Trong lúc bạn ngồi ngẫm nghĩ trong đầu về cái ngày xa xôi đó và tự cho rằng như thế là làm việc hiệu quả, người khác đã khởi động và sống trọn vẹn mỗi ngày họ đang có.

“Trong đám cưới của chúng tôi, trước mặt bố mẹ hai bên, Duy đã nói rằng nhất định sẽ không để tôi phải khổ. Đứng trước mỗi quyết định trong cuộc sống của hai đứa, Duy cũng luôn nghĩ về điều đó và không bao giờ để tôi chịu cực.
Bạn bè lúc biết tôi kết hôn, chuyển về Huế sống và có em bé, mỗi mốc thay đổi đều là bất ngờ với mọi người. Tôi là người thích sống ở thành phố lớn, mơ một cuộc sống không ràng buộc và trách nhiệm. Nhưng đến lúc gặp Duy, tôi biết mình muốn một cuộc sống khác. Cuộc sống ở cạnh Duy.
Đôi khi bạn sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm ra một người khiến bạn muốn thay đổi, muốn sống tốt hơn, muốn hạnh phúc hơn. Nhưng dù cho mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, khi tìm thấy người ấy, ở cạnh người ấy, bạn cũng sẽ cảm thấy bao nhiêu chờ đợi đều chẳng sá gì, đều là xứng đáng cả.”