Bố mẹ giống như mặt trời vậy, mỗi ngày chúng ta đều có thể nhìn thấy mặt trời, vào những ngày trời quang nắng đẹp, chúng ta cảm thấy ấm áp và dễ chịu, nó như một thứ đương nhiên nên có, hưởng thụ sự tốt đẹp nó mang lại đã trở thành thói quen của chúng ta. Nhưng nếu một ngày, có người nói với bạn mặt trời sẽ không mọc nữa, bạn sẽ cảm thấy thế nào? Có lẽ phần lớn mọi người đều sẽ cảm thấy sợ hãi và luống cuống. Bố mẹ như mặt trời, luôn lặng lẽ ở sau lưng, cho chúng ta chỗ dựa và sự ấm áp, nhưng nếu một ngày bố mẹ không còn ở đấy nữa, cảm giác an toàn quen thuộc cũng lập tức biến mất, bấy giờ muốn tìm lại, sợ rằng đã quá muộn.
Bởi có một ngày, bố mẹ rồi cũng sẽ già đi…
Review Có một ngày, bó mẹ sẽ già đi
“Có một ngày, bố mẹ sẽ già đi”
Lần trước mình có chia sẻ bìa cuốn sách này và hứa sau khi đọc xong sẽ viết một bài review cho các bạn, nên nay mình trả bài đây.
Thực ra, mình đã đọc xong cuốn sách này ngay sau hôm nhận được sách rồi, nhưng nay mình mới đủ can đảm để viết về cuốn sách đó, nó thực sự rất cảm động.
Đó là câu chuyện của hơn hai mươi tác giả chia sẻ lại câu chuyện về chính gia đình, những người nhà của họ, nên độ chân thực của cuốn sách này thì không cần bàn tới luôn. Mọi câu chuyện, hay ngôn từ đều rất giản dị, bạn có thể bắt gặp chính hình ảnh mình hồi bé khi ba mẹ đi làm phải ở nhà trông em, hay ở với ông bà rồi mong chờ mẹ đến đón. Bạn cũng có thể bắt gặp hình ảnh bản thân khi xa gia đình đi học đại học, bố mẹ cho lắng cho từng thứ đồ dùng, rồi nơi ở này kia, mỗi lần gọi điện chỉ lo lắng xem con có ăn đủ bữa, áo mặc có ấm… Hay như câu chuyện mỗi chúng ta ai cũng trải qua khi làm hồ sơ thi đại học, có thể sẽ là mâu thuẫn giữa ước mơ của bản thân và mong muốn của bố mẹ…
Có một điều đáng quý ở tất cả những câu chuyện dung dị đời thường ấy, dù thời niên thiếu bạn có cãi lời bố mẹ, bạn có ăn bám hay thất nghiệp, gia đình có nghèo khó… thì đến cuối cùng, giá trị của mỗi câu chuyện đem lại chính là tận sâu trong mỗi người chúng ta luôn khắc khoải hai chữ “người nhà”, “tình thân”, “bố mẹ”, “anh chị”… dù chúng ta chẳng mấy khi bộc bạch ra bản thân yêu mến bố mẹ, gia đình đến như thế nào, thì rồi đến một ngày khi bố mẹ già đi, khi bản thân chúng ta làm bố làm mẹ chúng ta sẽ càng thấm thía hơn về ý nghĩa thực sự của gia đình. Đó sẽ luôn là nơi để trở về mỗi khi ta mệt mỏi và buồn đau.
“Có một ngày, bố mẹ sẽ già đi”, bởi bố mẹ như cây đại thụ to lớn che chở cho đàn chim non, đàn chim non dần trưởng thành, bay đi những vùng đất mới nhưng cây đại thụ chẳng thể nào rời đi, chỉ có thể lặng yên đứng đó, chờ đàn chim non đến khi bay mỏi cánh sẽ trở về. Mỗi người chúng ta hầu như đều xa gia đình đi học, đi làm, đi tha hương cầu thực khắp chốn chỉ với mong muốn cuộc sống khởi sắc đỡ cơ cực. Nhưng có khi nào chúng ta nhìn về phía sau, bố mẹ vẫn luôn ở nhà chờ đợi chúng ta quay trở về cùng ăn một bữa cơm chung đầm ấm.
Chúng ta trưởng thành bao nhiêu, bố mẹ già đi bấy nhiêu, cũng phải đến khi đọc cuốn sách này mình mới nhận ra điều đó, liền nhắn tin cho sếp “em xin nghỉ vài hôm để về nhà ạ, công việc còn lại em sẽ cố gắng hoàn thiện sớm sau khi nghỉ”.
Rồi mình gọi điện cho mẹ nói:
“Trưa nay con về, mẹ nấu cơm con ăn với nhé”.
Mẹ mình chợt hỏi “Sao lại về trong tuần thế này con, con được nghỉ hay ốm”
“Không ạ, con nhớ nhà nên về mấy hôm thôi mẹ”
“Được rồi, về đi, trưa nay mẹ nấu đồ ăn ngon nhé”
– Đinh Duyên