Dám Thắng Cuộc Đời Chớ Ngại Cuộc Chơi – Mộc Trấp

Từng câu văn trong “Dám Thắng Cuộc Đời Chớ Ngại Cuộc Chơi” chất chứa trái tim thơ ngây của một thiếu nữ mười sáu tuổi, dù đã qua bao lâu vẫn tỏa sáng lấp lánh, không hề phai nhòa.

Review (2)

ĐỪNG ĐỂ BẢN THÂN BỊ NUỐT CHỬNG BỞI CUỘC SỐNG!

“Có lẽ cuộc chiến lớn nhất đời anh là đối diện với nỗi thất vọng của chính mình.”

Bạn có từng nghĩ cuộc đời này giống như một cuộc chơi, nhưng luật chơi lại chẳng được phổ biến trước? Bạn lựa chọn cách chơi như thế nào? An toàn nhàn nhàn quẩn quanh không lối thoát? Hay chấp nhận mạo hiểm, sẵn sàng nghênh chiến khó khăn, không ngại những lần bầm dập để tìm hướng đi cho chính mình. Và đôi khi, lúc bạn còn đang chưa biết phải chọn cách nào thì bản thân đã thấy mình như rệu rã và tràn đầy nỗi thất vọng.

Được người khác hiểu là may mắn, nhưng không được hiểu cũng chưa chắc là bất hạnh. Những gì mà phải hoàn toàn ký thác ở sự thấu hiểu của người khác thường không mấy giá trị.

Cuộc sống vốn dĩ không cần ganh đua để chứng minh ai hơn ai kém. Chỉ cần từng phút giây ta đi qua, đều ý nghĩa bên người mà ta trân quý, thương yêu, đã xem như diệu kỳ, may mắn rồi.

“Dám thắng cuộc đời chớ ngại cuộc chơi” – cuốn sách giúp người đọc nhìn vào cuộc sống một cách thực tế hơn. Thật ra những chuyện không như ý hay vui vẻ trên đời có nhiều, chúng ta không thể tránh khỏi mà chỉ có thể học cách đối diện. Cuộc sống chỉ mang đến 10% cơ hội, 90% còn lại là cách mà bạn phải ứng phó với nó.

Toàn bộ cuốn sách là những câu chuyện đời thường được tác giả kể lại bằng giọng văn đầy sâu sắc và suy tư. Người đọc sẽ bắt gặp đâu đó hình ảnh của mình. Có thể là giây phút chợt nhận ra cha mẹ đã ngày một già đi còn bản thân chưa đủ sức gánh vác.

“Tương lai của mỗi người không nằm ở trạng thái hiện tại, mà do thái độ nhìn nhận và cách lựa chọn. Thứ mình muốn có phải nỗ lực mới đạt được.”

Toàn bộ cuốn sách là những câu chuyện thực tế chứng minh cuộc đời này dù trải qua những chuyện gì nhưng nếu bạn chấp nhận mạo hiểm, sẵn sàng nghênh chiến khó khăn, không chùn bước khi gặp chướng ngại vật thì đến cuối cùng cuộc đời cũng sẽ không phụ lại bạn. Dẫu con đường phía trước của bạn còn chưa tỏ rạng, thì dám bước tiếp đã là dũng cảm.

Một câu nói trong cuốn sách này mà mình rất tâm đắc: “Không biết lý tưởng của mình, không hiểu ý nghĩa của cuộc đời, không nhìn thấy hy vọng ở tương lai, chỉ biết sống trong ngày hôm nay, vậy nên “mơ hồ” là từ khóa mẫu chốt trong cuộc sống của nhiều bạn trẻ”, quả đúng là như vậy, lời nói như thức tỉnh một bộ phận giới trẻ. Mong rằng với cuốn sách này nhiều bạn sẽ xóa bỏ được dần chữ mơ hồ trong cuộc đời mình và chiến thắng chính mình, chiến thắng cuộc chơi này.

 – Minh Hai Do

Trích dẫn

Chờ đợi đôi khi không phải là biểu hiện của sự chung thủy, mà là cố chấp và vô vọng
“Thỉnh thoảng lên mạng thường hay đọc được những bài tâm sự kiểu như “tôi dành cả thanh xuân để yêu một người, nhưng cuối cùng người ấy lại cưới một người con gái khác”, chắc không ít các bạn gái sẽ cảm thấy khó chịu và bất bình.
Phụ nữ phương Đông sống trong môi trường đề cao đức tính “thủy chung” và “hy sinh” nên thường xem nhẹ bản thân mình, cho đi nhiều hơn nhận lại, kết quả là bị phản bội để rồi nuối tiếc những tháng năm đẹp nhất lại dành cho kẻ không xứng đáng. Nếu như bạn dành tình cảm quá nhiều cho một người đến mức cảm thấy bị tổn thương, cảm thấy không được đáp lại thì tốt nhất là nên dừng lại. Bởi sự thủy chung ấy không đem lại kết quả viên mãn, mà chỉ là hành động bộc lộ tính cố chấp lẫn mù quáng.
Si tình nghe thì rất hay, giống một câu thơ trong bài “Chậm từ lâu” của Mộc Tâm: Sắc trời ngày trước đã dần nhạt màu, xe, ngựa, thư từ cũng chậm chạp hơn, một đời chỉ đủ yêu một người.”
Nhưng dù ta có đợi người, người cũng chẳng quay đầu lại.
Tình cảm chưa bao giờ là sự cho đi và hy sinh từ một phía. Nếu một bên cho đi quá nhiều, kết cục sẽ chỉ như thiêu thân lao vào lửa, đến cuối cùng mới hiểu, nếu ta thật lòng yêu ai đó, ta sẽ không nỡ để người đó chờ đợi mình.
Đêm quá dài, quá đơn côi, sao nỡ để người ấy buồn sầu chống chọi?
Tôi muốn một cái ôm thật chặt, chứ không cần nụ cười bị ngăn cách bởi màn hình. Nếu có một người không bắt tôi phải đợi, mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy người ấy, có thể kéo người ấy đi ăn sáng, có thể nắm chặt bàn tay người ấy mỗi khi sợ hãi hay buồn bã.
Thì việc gì tôi phải đợi anh?”

“Một năm nào đó em sẽ quên mất tên anh, quên mất sinh nhật anh, quên mất nụ cười của anh, quên mất buổi chiều tà hôm đó, quên mất những lần chuyện trò, quên mất đôi ba ánh nhìn, quên mất chia ly đỏ mắt, quên mất nhung nhớ đêm dài, quên mất thề non hẹn biển, quên mất một đời trường an, quên đi hết thảy mọi thứ, nhưng sẽ không bao giờ quên được em của năm đó đã kiên trì thế nào.”

Mối tình 5 ngày
“Hôm qua, khi lướt vòng bạn bè, tôi đọc được câu chuyện một cô bạn trông rất xinh đẹp hình như vừa mới chia tay bạn trai, một mình đến quán bar uống rượu, đi hát karaoke, còn đăng status hỏi muộn thế này ai có thể đưa mình về không. Nhưng hôm nay xem vòng bạn bè của cô ấy, tôi lại thấy cô ấy đăng tấm ảnh tự sướng trước gương của một nhà hàng nào đó, giống như đã hoàn toàn quên mất việc mình vừa mới thất tình hôm qua.
Nếu tôi nhớ không lầm, mối tình mới kết thúc của cô ấy hình như chỉ kéo dài vỏn vẹn năm ngày.
Trên mạng có rất nhiều trang web tìm người yêu, đa số những người tham gia đều đang trong mối quan hệ yêu đương giả vờ.
Quá trình tìm người yêu cực kỳ đơn giản. Trước tiên đăng vài tấm hình selfie, ghi thêm tên tuổi, nơi ở, yêu cầu, để lại tài khoản chat, chỉ cần ưa nhìn một chút sẽ lập tức có rất nhiều người add
Song, đây có thật sự là yêu không? Vừa mới gặp nhau, chẳng biết gì về nhau, chỉ dựa vào mấy bức ảnh chưa chắc là thật cùng vài thông tin người ta cung cấp đã có thể yêu đương, tùy tiện thốt ra câu “Anh yêu em” sao?
Thế nên tôi mong bạn, tôi, chúng ta hãy chờ đợi thêm chút nữa. Một tình yêu như cơn lốc quả thực rất kích thích, nhưng chẳng biết liệu chúng ta có trụ vững hay không. Giả vờ yêu quá lâu, nói không chừng đến một lúc nào đó, bạn sẽ chợt nhận ra mình đã đánh mất khả năng yêu thật sự. Hy vọng lần sau bạn sẽ yêu vì người ấy hấp dẫn bạn chứ không phải giống như người bạn kia của tôi, “À… do mình rảnh quá nên yêu vậy thôi”.”