Dẫu Cho Sinh Mệnh Như Hạt Cát, Vẫn Mong Năm Tháng Tựa Bài Ca – Vãn Thu

Lần cập nhật gần nhất March 19th, 2021 – 08:45 am

“Dẫu Cho Sinh Mệnh Như Hạt Cát, Vẫn Mong Năm Tháng Tựa Bài Ca” dành tặng cho những trái tim cô đơn, chúng ta rồi sẽ đến một ngày phải hiểu, thay vì tiếc nuối những kỉ niệm đã trôi qua trong dĩ vãng, thì hãy nên trân trọng những khoảnh khắc rực rỡ của hiện tại. Trưởng thành là ít than vãn, trưởng thành là chọn đối đầu, trưởng thành là biết lắng nghe, trưởng thành là sống lặng lẽ. Trưởng thành, là sống chỉ đủ cho mình, cho những người mình yêu, thế thôi… Còn lại thì cứ như mây trời, lang bạt qua đời nhau, đã từng vui, đã từng buồn rồi mỗi người đôi ngả. Năm tháng đã qua ấy, gọi tên là thanh xuân.

Review (3)

“Dẫu cho sinh mệnh như hạt cát, vẫn mong năm tháng tựa bài ca” – đây có lẽ chính là cuốn sách mang cái tên ấn tượng nhất với bản mình trong thời gian gần đây. Có thể nói đây là lần đầu tiên mình đọc một cuốn sách của tác giả Vãn Thu, thế nhưng những điều mà cô ấy để lại trong tác phẩm khiến mình thật sự chỉ có thể thốt lên hai chữ “tuyệt vời”. Chỉ qua vài trang sách đầu tiên, mình dường như đã thấy được bản thân đâu đó trong từng câu văn của Vãn Thu, nhưng, câu quote khiến mình ấn tượng nhất có lẽ chính là:

“Đối diện với tất cả những điều chưa biết trước, chúng ta của tuổi hơn hai mươi đều mờ mịt lúng túng, hết sức lo âu. Chúng ta không hề biết tương lai liệu có trở nên tốt đẹp hơn không, hay có thể nói rằng liệu chúng ta có đủ năng lực khiến bản thân trở nên tốt đẹp hơn không.” (*)

Người ta thường nói độ tuổi đẹp nhất của đời người chính là tuổi thanh xuân, tức là khoảng 20 tuổi, cũng bởi vì thế nên tuổi 30 có lẽ chính là khoảng thời gian mà con người ta dùng để khẳng định giá trị của bản thân khi đã đi qua sự bồng bột của tuổi 10. Và Vãn Thu cũng thế, cô ấy đã không còn ở trong độ tuổi 20 nữa, Vãn Thu của ngày hôm nay đã là cô gái trưởng thành đứng trước cột mốc 30 và nhận ra rằng: “Sự tươi đẹp của tuổi ba mươi là nhờ nỗ lực tích lũy của tuổi hơn hai mươi mang đến”. (*)

“Dẫu cho sinh mệnh như hạt cát, vẫn mong năm tháng tựa bài ca” không chỉ là cuốn sách kể về những điều khi bước vào tuổi 30 mà còn kể về những câu chuyện trong gia đình và từ đó đưa ra những kinh nghiệm sống đầy đáng quý cũng như cách khiến bạn có thể chu toàn được mọi việc. Bởi lẽ, Vãn Thu cũng giống như bao người khác, cô ấy trân quý quỹ thời gian đang có và hoài niệm về khoảng thời gian đã qua. Cụ thể, khi mang thai, Vãn Thu đã viết:

“Tôi rất coi trọng khoảng thời gian ở một mình, tôi sẽ định kỳ cách ly với mạng xã hội, con người và sự việc xung quanh. Không cần nói quá nhiều cũng không cần tiếp xúc với quá nhiều người, quá nhiều việc, chỉ cần thành thật đối mặt với nội tâm mình. Cũng vì mang thai, tôi có thể được tận hưởng giây phút như thế, ở nhà tĩnh tâm dưỡng thai. Đây cũng là khoảng thời gian yên bình và tự do nhất tôi có được sau hơn nửa năm bận rộn và xông pha.”

Sách chỉ gồm có 350 trang nhưng gói gọn trong đó lại khiến người đọc cảm nhận được những điều mà ai cũng phải trải qua trong cuộc sống, mọi thứ tuy đầy khó khăn nhưng cũng đầy lãng mạn. Và cũng qua 350 trang ấy Vãn Thu mong muốn những người đang đọc tác phẩm của cô ấy sẽ luôn lạc quan, tự tin trong cuộc sống của chính mình. Dẫu cho sinh mệnh có mong manh như hạt cát, dễ dàng trôi dạt tới bất cứ nơi đâu vẫn chỉ mong năm tháng mà bạn đã trải qua sẽ luôn tươi vui, êm ái như một bài ca vậy:

“Cuộc sống của chúng ta vẫn luôn hỗn loạn, chật hẹp và bộn bề, giống như Gabriel García Márquez đã nói trong “Trăm năm cô đơn”: “Chúng ta bước đi trên hành trình kéo dài mãi mãi của đời người, chạy băng băng trên những gập ghềnh mấp mô, giải thoát khỏi trắc trở, sầu lo quấn lấy thân, đớn đau vương đầy đất. Chúng ta mỏi mệt nhưng không được dừng bước; chúng ta đau khổ nhưng không thể tránh né.” Nhưng cuộc đời cần giữ lòng trắc ẩn và sự nhịp nhàng, bởi điều đó sẽ giúp con người tỉnh táo và biết kiềm chế, hy vọng cũng kéo dài mãi mãi trong cõi Niết bàn.”

“Dẫu cho sinh mệnh mong manh như hạt cát, vẫn mong năm tháng đẹp tựa bài ca” tuy là kể về những điều trong cuộc sống và những kinh nghiệm mà cô ấy rút ra được nhưng dưới nét bút tài tình của mình, Vãn Thu đã khiến mọi thứ trở nên gần gũi hơn bao giờ hết và cũng bằng văn phong đầy nhẹ nhàng, tinh tế ấy, cô ấy cũng mang lại cho người đọc một cảm giác đầy mới lạ nhưng không kém phần dịu dàng và đầy nét thực.

Với những bạn đang ở độ tuổi 20 đến 30 tuổi hoặc đã lập gia đình thì mình thật sự recommend cuốn này mạnh mẽ luôn í vì mình tin chắc là khi đọc xong cuốn này bạn sẽ thấy cuộc sống có phần tươi đẹp hơn và cũng sẽ đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm cho chính bản thân mình.

‎- Pham Chii

“Tôi sợ bản thân năm hai mươi tuổi liệu có giống như chị hàng xóm, không thi đỗ đại học nên phải ra ngoài làm thuê, ngay sau đó thì lấy chồng sinh con. Tôi sợ bản thân năm hai mươi lăm tuổi có khi nào sẽ như nàng dâu ở đầu thôn, lên thị trấn làm việc, về đến nhà lại chăm con, dọn dẹp nhà cửa, thi thoảng lại nghe thấy tiếng trách móc than thở của chị ấy, bị kẹt lại trong một cuộc sống vô vị nhàm chán, dường như cả đời sẽ mãi như vậy. Tôi sợ bản thân năm ba mươi tuổi phải chăng sẽ giống người phụ nữ ở gần nhà, quần áo luộm thuộm, đôi mắt u ám, gào thét cả ngày, cứ dăm ba hôm lại nghe thấy tiếng mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu và tiếng cãi vã giữa hai vợ chồng truyền ra ngoài.”

Những nỗi sợ mà khi nhắm mắt lại chúng ta vẫn có thể nghe thấy được, cảm nhận được, thậm chí ngay cả khi nhắm mắt lại mà chúng ta vẫn có thể mường tượng ra hình hài của nó.

Chúng ta sợ thất bại, sợ chơi vơi, sợ thụt lùi giữa biển người đông đúc đang không ngừng cố gắng tiến về phía trước. Tuổi trẻ của chúng ta chạy trốn cách nào cũng không thể thoát được những nỗi sợ mơ hồ này.

Bạn ăn cơm một mình, mỗi lần đều ăn ở cùng một quán, gọi cùng một món ăn.

Bạn dạo phố một mình, bần thần nhìn một bộ quần áo trong tủ kính rất lâu, nhưng cuối cùng không thử.

Bạn một mình âm thầm làm việc đến bán mạng, bụng đói thì ăn nốt mẩu bánh mì, uống nốt cốc sữa sót lại từ buổi sáng, để rồi sau đó lại một mình dẫm lên cái bóng của chính mình để về nhà.

Nếu bạn nghĩ bản thân mình như vậy là tội nghiệp, là mệt mỏi, là đáng thương đến bật khóc… thì hãy dừng lại và suy nghĩ thử xem.
Ở cái tuổi vẫn còn gập ghềnh chưa trải đủ sự đời, không nhà, không xe, đi làm vẫn phải chen chúc để kịp chuyến xe bus chật chội, làm việc vẫn phải nhìn sắc mặt của người khác, nói cười chẳng thể theo ý mình… Và tất cả những gì bạn làm được chỉ là khóc thôi sao?!

Thế giới này vốn sẽ không vì nỗi buồn, sự sợ hãi của bất kỳ ai mà dừng lại.

Cuộc sống cũng sẽ không vì ai rơi nước mắt mà sẽ đối xử nhẹ nhàng hơn.

Đừng cúi đầu nhìn xuống cái bóng dưới chân mình nữa, hãy thử ngẩng đầu lên mà xem!

Bạn ăn cơm một mình … chính là để đợi một người thật lòng muốn dẫn bạn đi ăn mỗi ngày.

Bạn không thể mua những thứ mình thích ngay lúc này… nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy.

Bạn làm việc đến bán mạng… nhưng rồi sẽ có một ngày mọi nỗ lực của bạn được đền đáp mà thôi.

Đối diện với tất cả những điều chưa biết trước, chúng ta của tuổi hơn hai mươi đều mờ mịt lúng túng, hết sức lo âu. Chúng ta không hề biết tương lai liệu có trở nên tốt đẹp hơn không, hay có thể nói rằng liệu chúng ta có đủ năng lực khiến bản thân trở nên tốt đẹp hơn không.

Tác giả Vãn Thu với giọng văn vừa hảo sảng phóng khoáng vừa nhẹ nhàng sâu lắng đã “đánh thức” những con người đang chênh vênh trước những quay cuồng của cuộc sống. Rằng chúng ta rồi sẽ không còn trẻ và ai rồi cũng phải tuân theo những quy tắc bất di bất dịch của tạo hóa. Nhưng trong những tháng năm tuổi trẻ ấy, chúng ta có sự lựa chọn của riêng mình. Biến bản thân trở thành một chủ thể rực rỡ, đầy màu sắc bằng những trải nghiệm cuộc sống hay là xám xịt, nhạt nhẽo, vô vị… Đều nằm ở sự lựa chọn của bạn. Mong trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp ấy bạn có thể trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

“Dẫu cho sinh mệnh như hạt cát, vẫn mong năm tháng tựa bài ca” dù chẳng thể khiến con đường bạn đang đi bớt gập ghềnh hơn, nhưng sẽ là cuốn sách tuyệt nhất để dẫn đường cho tuổi trẻ của bạn và tôi, những tuổi trẻ đang chênh vênh lạc lối chẳng biết đi về đâu.

‎- Lắm Huỳnh‎

“Thời thơ ấu, tôi luôn mong mình lớn thật nhanh, dường như trưởng thành đồng nghĩa với việc có tất cả. Đến nay tuổi tác ngày một lớn, tôi lại hay nhớ về sự hồn nhiên và khờ dại ngày bé, ao ước thời gian trôi chậm lại một chút, bởi vì, tôi muốn dần dần lớn lên, như thế có lẽ sẽ nghe thấy âm thanh bước đi rõ ràng hơn.”

“Dần dần bạn sẽ nhận ra, điều bạn cần không phải thời gian đủ dài, thậm chí không phải tiền đủ nhiều, điều bạn cần chỉ là một lần đủ dũng khí vượt qua được cuộc sống tầm thường này.

Nỗ lực, không phải để khiến ai cảm động, cũng không phải thể hiện cho ai đó xem, mà là khiến bản thân có đủ năng lực để bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi vòng tròn luẩn quẩn mà bản thân chán ghét, và hơn nữa là có quyền lựa chọn, sống theo cách là bản thân mình yêu thích.

Chúng ta đơn thương độc mã xông vào thế giới này, chỉ để sống bằng tất cả khả năng của mình, mong cuộc đời này, bạn vừa có thể dừng lại ở bất kỳ nơi đâu, vừa có dũng khí theo đuổi ước mơ.”

“Những ngày mười tám đôi mươi ta đều mơ những giấc mơ lớn, đều khao khát đạp tung tất cả để bay ra khỏi vòng tay của gia đình, mẹ cha.

Những ngày lăm lăm nhìn lại hình như giấc mơ đã tiêu hao đi ít nhiều… Ta chậm lại, bớt kì vọng hơn, cũng bớt nỗ lực hơn.

Hình như ta không còn trẻ nữa.

Để rồi những bộn bề của cuộc sống cuốn giấc mơ của bạn đi như dòng nước hững hờ cuốn trôi chiếc lá. Cứ thế, bạn vội vã trưởng thành, vội vã yêu, vội vã sống, vội vã quên đi khát khao mình từng có. Ừ thì, ta lớn rồi phải không?

Tôi từng nghĩ khi lớn lên tôi sẽ rất giỏi, nếu không thể kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền thì ít ra cũng phải kiếm được kha khá, rồi tôi sẽ mua cho mình những món đồ mà hồi bé tôi ao ước, tôi sẽ trở thành thế này, trở thành thế kia.

Tôi từng nghĩ chỉ cần ước mơ thôi, thì sẽ thành được sự thật.

Thế rồi tôi lớn lên, những thứ bình phàm tôi từng có khi bé cũng đã biến mất.

Rất nhiều thứ, khi tôi còn bé vốn lặng im ở đó cho tôi ngắm nhìn, chơi đùa, cùng tôi lớn lên. Nhưng đợi đến khi tôi trưởng thành, chúng đều lần lượt biến mất.

Mà những thứ hồi bé tôi mơ đều chưa thể với tới.

Tôi còn chưa kịp đuổi theo những thứ “tôi từng nghĩ”, thì những thứ “tôi từng có” đều đã đi mất rồi.

Hóa ra, thực tại của sự trưởng thành cũng có lúc nghiệt ngã như vậy.

Không ai có thể lựa chọn vận mệnh, mà chính vận mệnh sẽ tạo cho mỗi người cơ hội để trưởng thành. Mỗi lúc định buông xuôi trước nghịch cảnh, hãy tự nhủ với bản thân, có lẽ đây chính là cái giá phải trả khi muốn lớn lên, là nền tảng để được hạnh phúc. Đáng yêu là gì, chính là bạn biết dẫu thế giới này có rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế phức tạp, thậm chí bộ mặt còn hiểm ác, nhưng vẫn giữ được sự trong sáng và hồn nhiên. Thú vị là gì, chính là dù cuộc sống tầm thường vặt vãnh, bạn vẫn có thể biến sự thiếu thốn thành niềm vui. Sống hết mình, sinh động và phong phú.

Vẻ đáng yêu thật sự không phải chỉ thuộc về riêng trẻ con, không phải sự dễ thương đơn thuần, cũng không phải kiểu đáng yêu một màu, mà là thái độ và khao khát kiên trì bền bỉ với cuộc sống, sự thuần khiết trong nội tâm và thông suốt nhuần nhuyễn.”

“Thế gian rộng lớn, đời người như một giấc mộng, bản chất của cuộc sống thực ra là vô vị và buồn tẻ. Chúng ta sẽ đối mặt với vô vàn những vụn vặt không thể tránh khỏi của cuộc sống như trắc trở trong sự nghiệp, mâu thuẫn nhỏ nhặt trong cuộc sống gia đình, những phiền não trong việc giáo dục con cái… Nhưng bạn vẫn có thể lựa chọn, là khiến cuộc sống đầy khổ sở và thù hận hay thoải mái thú vị. Vì bất kể cuộc sống có ra sao, bản thân nó đã không hề dễ dàng, cảm nhận của bạn là ngọt ngào hay đắng cay quyết định ở suy nghĩ của bạn.”

“Dẫu cho sinh mệnh như hạt cát, vẫn mong năm tháng tựa bài ca” là hành trình đi tìm bình yên của tác giả Vãn Thu mà ở đó độc giả có thể bắt gặp chính mình vào một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời. Mỗi khi thấy lòng mình chùng xuống, bạn có thể mở bất cứ trang nào trong cuốn sách để đọc, để được đồng cảm, được động viên, khích lệ. Mong bạn có thể tìm thấy bình yên trong từng khoảng khắc. Cũng mong rằng sau khi vấp ngã, bạn vẫn có thể đứng dậy lần nữa, vẫn mang một trái tim tốt đẹp, lương thiện và chân thành.

– Phương Nhi

Trích dẫn

“Nỗ lực, không phải để khiến ai cảm động, cũng không phải thể hiện cho ai đó xem, mà là khiến bản thân có đủ năng lực để bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi vòng tròn luẩn quẩn mà bản thân chán ghét, và hơn nữa là có quyền lựa chọn, sống theo cách là bản thân mình yêu thích.”

“Tình yêu tốt đẹp nhất không phải là yêu đến chết đi sống lại, anh ỷ lại vào em, em dựa dẫm vào anh, không phải là yêu đến nỗi hai bên không còn không gian để hít thở, mà là vừa vặn. Tình yêu giống như nắm cát trong lòng bàn tay, bóp quá chặt cát sẽ tràn ra, quá hời hợt sẽ lọt qua kẽ tay chảy đi mất. Duy chỉ nắm chặt khéo léo và đúng mực, yêu vừa đủ mới có thể ổn định và dài lâu.”

“Thế gian hỗn loạn đầy biến động, nhưng chúng ta không thể bị nó cuốn theo. Cõi lòng thanh tịnh mới là đúng đắn. Bình tĩnh là cách chúng ta chung sống cùng thế giới này. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể nhàn nhã thoải mái trong thế giới đầy bận rộn, bình thản đối mặt; mới có thể nhìn thấy sự chói sáng ban đầu, tìm được sự rộng lớn của cuộc đời, chạm khắc ra con dấu sinh mệnh thật sự trong kẽ hở của bản thân.”

“Sẽ có một ngày bạn đột nhiên phát hiện ra rằng
Lòng tốt của bạn đối với người khác giống như một ly nước vậy, uống vào liền hết
Còn điều không tốt của bạn thì lại giống như một loại hạt giống, nó sẽ từ từ bén rễ rồi nảy mầm trong lòng họ
Đây chính là cái gọi là “bản chất con người”
Cuộc sống này đẩy đến cho chúng ta rất nhiều thử thách
Chúng ta học được cách tiếp nhận và khoan dung với chúng
Nếu như có một người, người ấy có thể vì một chút những điều tốt đẹp của bạn mà có thể chấp nhận bỏ qua tất thảy những điều không tốt kia của bạn
Vậy thì bạn nhất định phải trân trọng người ấy
Bởi vì mọi người trên thế giới này đều sẽ chỉ biết nhìn vào cái không tốt của bạn, mà quên hết đi những cái tốt mà bạn đã làm
Cám ơn những cơ hội đến với chúng ta, thuận cảnh hay nghịch cảnh, đó đều là ân nhân.”

“Khi tôi hơn hai mươi, có thể va vấp, tôi cũng đi đến rất nhiều nơi. Đừng lựa chọn an nhàn, cũng đừng ràng buộc với những thứ vụn vặt quá sớm, cuộc đời sau này hẵng còn mấy chục năm nữa, tuổi trẻ có sự bồng bột sẽ dám tung mình ra thế giới ngoài kia, mạnh dạn lưu lạc.”

“Tôi sợ hãi trạng thái cuộc sống lặp đi lặp lại, cả người luôn thiếu sức sống. Dường như không có cách nào lựa chọn và bắt đầu lại, chỉ có thể bị hút vào những chuyện vụn vặt của thời gian, lo sợ bản thân mai này liệu có cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt, mệt mỏi ứng phó với đủ thứ chuyện hay chăng…”

“Trong cuộc sống chúng ta luôn bất chấp vội vã xông pha, quá coi trọng kết quả mà lại quên mất những trải nghiệm tươi đẹp và thú vị trong cả quá trình. Chỉ khi chúng ta trở về nơi tinh tế của sinh mệnh, tâm hồn mới có được khí chất và cốt cách, mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp khoáng đạt và tĩnh lặng.”

“Bản chất của việc đi xa chính là một kiểu trở về, mỗi một bước đi đều là nhìn lại sinh mệnh. Cuối cùng chúng ta cần quay về với nội tâm của mình, thuần khiết mộc mạc, mang lòng chân thành và khoan dung.”