Giữa Thế Gian Ồn Ào Sống Một Đời Giản Đơn – Khoan Khoan

Giữa thế gian ồn ào sống một đời giản đơn là một cuốn sách bình dị, dịu dàng, thích hợp cho những ngày ở nhà trốn dịch. Đôi lúc trong cuộc sống vội vã, xin bạn hãy chậm lại để lắng nghe trái tim mình, để làm những điều mình thực sự muốn và ở bên cạnh những người thực sự yêu thương, tìm sự an yên để cân bằng lại với sự “ồn ã” của cuộc sống hiện đại.

Review Giữa thế gian ồn ào sống một đời giản đơn

“Không biết bạn đã trải qua cảm giác này chưa, giữa đêm khuya thanh vắng tự hỏi bản thân rằng mình thực sự muốn có được điều gì và nếu rũ bỏ mọi thứ đang sở hữu thì mình là ai.”

Ngay khi đọc phần giới thiệu của cuốn sách “Giữa thế gian ồn ào, sống một đời giản đơn” mình đã chết lặng đi vài giây. Mình chần chừ cầm lên đặt xuống một cuốn sách không phải bởi chiếc bìa của nó quá xinh đẹp hay nội dung bên trong lối cuốn, thú vị. Mình chần chừ vì đây là câu hỏi luôn xuất hiện trong đầu mình từ những ngày còn trẻ cho đến tận bây giờ, khi đã đi qua tuổi 30.

Sau khi mua sách, mình chậm rãi đọc trong vòng 1 tháng để từ từ cảm nhận câu chuyện của tác giả – một câu chuyện mà báo chí vẫn thường hay đăng: những thành phần ưu tú của xã hội bỗng một ngày bỏ phố về quê, sống cuộc đời thanh đạm. Tác giả là một người phụ nữ tài hoa, giỏi giang có một cô con gái nhỏ chừng hai tuổi và một người chồng làm công chức nhà nước. Tất cả chỉ thực sự bắt đầu khi cô con gái hỏi về ước mơ của cha mẹ.

Người chồng nói: “bố muốn con sau này được sống theo những gì con mong muốn, một cuộc sống thực sự là của con và hạnh phúc”. Đứa trẻ ngây ngô hỏi lại: “vậy bố mẹ có đang hạnh phúc không?”. Và cả hai nhận ra mình đã đi quá xa khỏi mơ ước tuổi trẻ, đã cuốn theo vòng xoáy cơm áo gạo tiền đủ để trật đường ray ý nghĩa cuộc đời. Và sau đó, hành trình bán căn nhà ở Bắc Kinh để đến một vùng đất xa xôi Đại Lý bắt đầu. Họ làm bạn với cỏ cây thiên nhiên, người vợ viết lách, chăm con, người chồng bắt đầu lại tất cả khi bỏ đi hàng chục những chiếc áo sơ mi thẳng thớm để học việc pha chế cà phê, mở một quán xá nhỏ tại thị trấn, nơi đó có sách, có hoa và có cả những cơ hội kết nối mở ra trước mắt.

Hành trình F5 cuộc sống của họ đã khiến mình nhận ra nhiều điều đáng suy ngẫm, rằng:

  • Muốn mơ mộng thì trước tiên phải có tiền – phải có một nền tảng kinh tế vững chắc và ổn định. Tất cả những con người bỏ phố về quê ấy đều là những người có khả năng xoay chuyển tình thế và thích ứng với hoàn cảnh sống. Họ chính là tấm vé đảm bảo cho tương lai của chính mình và trước khi nghĩ đến một cuộc sống trong mơ họ luôn nỗ lực từng giây cho thực tại.
  • Con cái là một mầm cây, nếu ta đặt chúng vào hoàn cảnh gieo trồng ra sao sẽ thu hái được thành quả tương ứng. Trong cuốn sách này, tác giả đã để con gái mình lớn lên gần gũi với thiên nhiên, biết yêu thương động vật và nuôi dưỡng một tuổi thơ trong sáng, vô lo nhất có thể. Việc muốn con được hạnh phúc sẽ luôn có nguồn gốc bắt nguồn tự hạnh phúc của cha mẹ.
  • Bạn đời – trước tiên phải là bạn. Cặp vợ chồng tác giả chính xác là những con người bình thường không hơn không kém so với tất cả các cặp vợ chồng trong xã hội ngày nay. Không ngôn tình ướt át, không xa hoa thề hẹn, tất cả chỉ là những thấu hiểu và đồng hành trong suốt chặng hành trình sống. Càng đọc, mình các thấy thấm thía hơn ý nghĩa của tình yêu, và quan trọng là tình thân, phải hiểu thì mới có thương.
  • Cuối cùng, cuốn sách chủ trương giúp người đọc được đối thoại với chính mình, tìm lại bản thể chân thực nhất trong mỗi người để họ nhận ra đâu mới là điều quan trọng nhất trong cuộc đời này. Mình rất thích đoạn trích của tác giả “khi lớp bụi của thời đại cứ lặng lẽ rơi xuống, rất nhiều người trong chúng ta tất bật với sứ mệnh cao cả mang tầm nhân loại, nhưng lại lãng quên đi đích đến cuối cùng của cuộc đời là gì. Đối diện với những trở ngại đang bày ra trước mắt, mỗi người sẽ có đáp án riêng khi điền vào phiếu trả lời”.

GIỮA THẾ GIAN ỒN ÀO, SỐNG MỘT ĐỜI GIẢN ĐƠN là lời giải mang niềm tin mỗi cá nhân đều có sức mạnh tạo nên kỳ tích, cho dù có nhiều phồn hoa và náo nhiệt, chỉ khi được làm chính mình bạn mới tiệm cận với sự tự do.

Với văn phong nhẹ nhàng, cuốn này phù hợp cho những ai muốn sống chậm lại và một lần nữa muốn tìm hiểu về chính mình.

– Hoàng Mỹ Hà

Trích dẫn Giữa thế gian ồn ào sống một đời giản đơn

“Con người bắt buộc phải có việc không nên làm và có thể có việc nên làm. “Không thể trách người khác thèm muốn náo nhiệt, chỉ là chúng ta không ở được những nơi sầm uất.”
Đời người biết bao lối rẽ, ta cứ mải miết đi, những người bạn cùng đồng hành dần phân tán ra những lối nhỏ có thể bạn mãi mãi không bước vào.
Những người còn đồng hành với nhau sẽ thấy được trong mắt nhau sự kiên định, cái cô đơn; sau một tiếng thở dài, nhìn nhau mỉm cười trước một lẽ tất nhiên.”

“NẾU KHÔNG CÓ CON MÌNH, TÔI ĐÃ BỎ QUÊN MẤT THẾ GIỚI KỲ DIỆU”.

Khu Điền Tây tôi ở nhiều cây cối hoa cỏ, hai bên đường hoa dại nở rộ quanh năm thành từng mảng màu rực rỡ. Mỗi sáng đưa con gái ra ngoài, đi qua những con đường nơi có cây cối um tùm vươn tán rậm rạp ra tận đường, cô công chúa nhỏ đều vội vàng nhắc nhở: “Mẹ ơi! Mẹ đi chậm lại một chút kẻo đâm vào bạn hoa, bạn cỏ bây giờ!”.
Nhà bạn tôi có một vườn chè, trong vườn chè nuôi một đàn ngỗng. Tôi hay dẫn con gái đến đó chơi.Cả đàn ngỗng nghênh ngang lắc lư đi qua trước mặt con gái, vừa quác quác kêu. Đợi đến khi đàn ngỗng đi xa rồi, con gái tôi bỗng thốt lên: “Mẹ ạ! Các bạn ngỗng vừa đi vừa làm nũng.”

Chuyện đi chợ cũng vậy. Bước vào chợ, tôi không thể dẫn con qua hàng cá, hàng thịt. Ban đầu tôi không để ý, nhưng có một lần tôi vô tình nhìn thấy mặt con giàn giụa nước mắt, ánh mắt chăm chú trên con cá trên tay người bán hàng. Con cá ấy đâu chỉ chịu đau một lần là xong, nó còn bị lưỡi d a o róc đi từng chiếc vảy, xong xuôi thì bị vứt sang một bên.

Tôi nói với con rằng vì có người thích ăn cá nên có người bán cá. Con bé bảo liệu có ai thích ăn Yu Yu không (Yu Yu là tên ở nhà của con). Tôi trả lời sẽ không ai ăn trẻ con đâu. Con bé thắc mắc “Vậy tại sao người ta lại ăn cá? Cá cũng là trẻ con mà. Tại sao lại ăn gà? Gà cũng là trẻ con mà”. Tôi không biết đáp lại thế nào.

Nếu không có con chỉ dẫn, chỉ sợ tôi đã sớm bỏ quên thế giới nhỏ bé mà kỳ diệu của cây cối hoa cỏ rồi; và tôi cũng sẽ không suy nghĩ những câu hỏi như tại sao người ta phải ăn cá nữa. Nếu không có con, tôi càng không ngẩng đầu, ngước mắt nhìn trời ngay khi vừa bước ra khỏi cửa. Ngắm bầu trời xanh trên mảnh đất cao nguyên, nhìn những đám mây trắng biến đổi không ngừng và con gái tôi sẽ luôn cảm thán:
“Bầu trời đẹp làm sao! Mây trắng đẹp làm sao! Yu Yu xinh biết bao”.

Ngắm nụ cười rạng rỡ trên gương mặt con trẻ giây phút ấy, có lẽ chẳng mấy người lớn nào không cảm thấy rung động.

“Điều chúng ta cần làm không phải là cố gắng hấp thụ nhiều hơn, mà là biết “bế quan” đúng lúc. Nhịn ăn để thanh lọc cơ thể. Buông điện thoại, rời xa màn hình máy tính, thậm chí là bỏ sách xuống để tâm hồn an tĩnh lại.
Hơn nữa, cách bộc lộ quan điểm của con người ngày nay thường thiên về cảm tính khiến người nghe cảm thấy thoải mái tức thì. Nhưng, một khi đã quá quen với những thứ hào nhoáng, chiều chuộng bản thân như thế, con người sẽ dễ làm ngơ trước những điều ẩn chứa trí tuệ. Những điều ấy thường nằm trong vỏ bọc mộc mạc và chỉ có một trái tim bình lặng mới đủ kiên nhẫn nhìn ra.”