Hạnh Phúc Một Mình – Mộc Diệp Tử

Hạnh phúc một mình được Mộc Diệp Tử viết dành tặng cho những trái tim cô đơn, chúng ta rồi sẽ đến một ngày phải hiểu, thay vì kết nối những mối quan hệ hời hợt, nên trân trọng những mối quan hệ lâu năm. Trưởng thành là ít than vãn, trưởng thành là chọn đối đầu, trưởng thành là biết lắng nghe, trưởng thành là sống lặng lẽ. Trưởng thành, là sống chỉ đủ cho mình, cho những người mình yêu, thế thôi… Còn lại thì cứ như mây trời, lang bạt qua đời nhau, đã từng vui, đã từng buồn rồi mỗi người đôi ngả. Năm tháng đã qua ấy, gọi tên là thanh xuân.

Hạnh phúc một mình Ebook

Review Hạnh phúc một mình

“Cái giá phải trả cho sự trưởng thành là cô đơn.
Cái giá phải trả cho thành công là thất bại.
Cái giá phải trả cho tình yêu là thanh xuân không trở lại.
Cái giá phải trả cho sự vĩ đại là trách nhiệm của bản thân.
Và cái giá phải trả cho tình thân là những gì còn lại mãi mãi”.

À thì! Hồng trần như mộng – người tỉnh thì mộng tan, nhân sinh như kịch – người tan thì kịch tàn. Chuyện cũ thì khó quên mà khó quên chính là hoài niệm, chúng ta ai cũng vậy đều muốn vứt bỏ quá khứ không vui, để sống một cuộc sống mới vui tươi, hạnh phúc hơn, nhưng lãng quên quá khứ chẳng phải điều dễ dàng, thời gian cũng khó có thể xoá nhoà. Thế giới này rất nhiều điều khiến ta mông lung, có những chuyện nghĩ là thông suốt rồi nhưng lại mộng mị, tình yêu tưởng chừng như đã hiểu tất cả nhưng hoá ra tất cả đều là hiểu lầm, có những người tưởng chừng như sẽ đi cùng ta đến cuối cuộc đời, ai ngờ là thanh xuân lỡ hẹn, có những kỉ niệm tưởng như đã lãng quên nhưng chỉ cần gợi nhớ ta bất giác “à” lên một tiếng “à, ngày xưa tôi cũng đã từng” hay “à, mình cũng từng có tình yêu giống như vậy”. Thế đấy! Cuộc sống mà, luôn tồn tại những thứ ta không tưởng, chẳng thể nào biết trước được chuyện gì sắp xảy ra, cuộc đời dài như thế, rộng lớn như thế, tìm được người hiểu để mình để có thể chẳng phải bận tâm gì cả mà trút hết sầu muộn quả thật là rất khó, có những lúc yếu lòng chỉ muốn có một bờ vai để tựa vào, được ai đó thì thầm vào tai “đừng lo gì cả, có anh ở đây rồi” nhưng có lẽ nỗi đau chỉ riêng mình gánh chịu. Ừ thì! chúng ta đều là người lớn cả rồi đều phải tự có trách nhiệm với những chuyện mình làm, đâu thể giống con nít chỉ lo ăn rồi ngủ chẳng vướng bận sự đời, cuộc sống này quá nhiều thứ khiến ta bận lòng, luôn phải cố gồng mình hoà theo dòng đời tấp nập ấy thế mà ta lại không biết bản thân mình lạc lối để rồi không tìm thấy một nơi gọi là “bình yên”. Những người được coi là bạn bè, anh em họ cũng đang quay cuồng với công việc riêng, rối ren trong cuộc sống của họ, người mà năm đó từng hẹn thề là mãi mãi cũng đã cất bước ra đi giờ có gặp lại chỉ là người quen nhớ tên nhau, cuối cùng thì cũng chỉ là gió thổi mây bay, tự nhủ “nhẹ nhàng với mình, từ bi với người, lặng lẽ mà sống, mở lòng ra để chấp nhận những thứ sẽ đi như đón nhận những điều sẽ đến”.

Nhìn lại những kí ức tuổi trẻ, lúc đó ta chỉ muốn trưởng thành thật nhanh, thoát khỏi những ngày tháng áp lực dưới mái trường cấp ba, muốn được tự do tung cánh lên bầu trời bao la nhưng đến một thời điểm ta nhận ra rằng “thanh xuân là yêu sai, thanh xuân là ngược đường, thanh xuân là tổn thương, thanh xuân là tiếc nuối”. Và rồi tự lặng lẽ trong thế giới riêng của mình, hoài niệm những thứ đã qua, lặng lẽ cười rồi lặng lẽ cất vào một góc nhỏ trong tim. Có đôi khi, thấy họ tay trong tay mình cũng cô đơn và thầm ghen trước hạnh phúc của ai đó nhưng lại ngại bắt đầu một mối quan hệ mới, bởi vì ngại trao quá nhiều niềm tin vào một ai đó để rồi bị phụ lòng, để rồi nước mắt nước mắt tự khô trên gối.

Một mình không đáng sợ mà đáng sợ nhất là sống không vượt qua được “hỉ – nộ – ái -ố – sân -si”. Trên hành trình kể từ khi sinh ra có thể cuộc sống nhạt nhoà nhưng chúng ta vẫn có thể viên mãn trong đoạn kết cuộc đời, chỉ cần an nhiên trên con đường của riêng mình thế thôi. Trưởng thành chính là dần hiểu phải tự học cách yêu bản thân, học cách sống chung với nó, học cách hạnh phúc với nó và học cách từ bỏ những thứ không hợp với mình. Trưởng thành là sống đủ cho chính mình và mạnh mẽ vượt qua những nỗi đau, tự bằng lòng với cuộc sống hiện tại. Ai cũng mang trong mình ít nhiều sự cô đơn, chính vì vậy hãy học cách hạnh phúc một mình, để khi ai đó hỏi “dạo này sống tốt chứ?” mỉm cười, ngẩng cao đầu kiêu hãnh trả lời “tốt, một mình tốt mà”. “Hạnh phúc một mình” của Mộc Diệp Tử vẻn vẹn chỉ 230 trang nhưng cuốn sách này sẽ giúp chúng ta trải nghiệm nhiều thứ và cuốn sách có lẽ sẽ hợp với tất cả mọi người, những người đang yêu, những người bắt đầu chạm tới tình yêu, những người chạy trốn tình yêu và cả những người đã kết hôn và ly hôn, một cuốn sách giúp ta nhìn nhận cuộc sống một cách chân thực, giúp chúng ta hiểu hơn những khía cạnh nhỏ của cuộc sống những khía cạnh mà chúng ta chưa bao giờ nghĩ tới. Cuốn sách cũng như cuốn cẩm nang giúp sẵn sàng “Hạnh phúc một mình” .

– Hoài Thu