Hay Là Hạnh Phúc Trừ Mình Ra? – Huỳnh Thắng

“Hay là hạnh phúc trừ mình ra?”- một câu hỏi tưởng chừng như tiêu cực nhưng có lẽ không ít lần bạn cũng từng hỏi bản thân mình như thế chăng. Bạn luôn cảm thấy tự ti vì cho rằng mọi điều tốt đẹp chẳng thể nào thuộc về mình, vậy cuốn sách này chính là dành cho bạn. Bạn sẽ dần nhận ra giá trị của hạnh phúc ngay kề bên qua những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, để rồi sẽ tự có câu trả lời chính xác cho chính bản thân.

Review Hay là hạnh phúc trừ mình ra?

Đã bao giờ bạn tự hỏi chính mình câu này chưa? Hay đã bao giờ ai đó đặt câu hỏi này cho bạn chưa?

Tuổi trẻ, sẽ có những khoảng thời gian khiến bạn cảm thấy tồi tệ hơn bao giờ hết. Cảm giác mọi thứ dường như chống lại mình, dù bản thân đã rất cố gắng vẫn chẳng thể làm được gì, đành phải mặc kệ chịu đựng những nỗi đau đó khiến ta như muốn ngã quỵ và cho đến khi bên trong cõi lòng vụn vỡ, đằng sau lớp vỏ bọc mạnh mẽ là một thân xác bị giày vò với những niềm đau đến khi mệt mỏi rã rời.

Khi mà bạn đang đương đầu với biết bao sự cô đơn, trống trãi trong lòng. Khi bạn đang trên đường đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Thì chắc rằng, sẽ có ít nhất một lần bạn muốn biết câu trả lời cho câu hỏi ấy, rằng liệu hạnh phúc có thật sự trừ mình ra hay không?

“Hay là hạnh phúc trừ mình ra?” – Một cuốn sách đặc biệt dành cho những con người đang cô đơn, mang trong lòng những nỗi buồn cố hữu.

Cuộc sống này không màu hồng như những gì chúng ta được học, nó cũng không trải đầy hoa hồng cùng những điều tốt đẹp cho chúng ta đi. Mà thực chất, nó còn mang đầy những gam màu xám xịt. Cuộc sống với đầy rẫy sự lo toan, bộn bề, luôn bắt ta đưa ra những sự lựa chọn. Nhưng lựa chọn là một việc không hề dễ dàng, không thể quyết định được điều gì chắc chắn, nhất là khi tâm trí đang ở trong trạng thái u ám và chất đầy những nỗi buồn tuổi không thể nói ra. Có những lúc muốn khóc nhưng lại phải gồng mình mạnh mẽ, bên trong là sự yếu đuối nhưng luôn khoác lên mình cái vỏ bọc mạnh mẽ.

Khi còn là những đứa trẻ, thì cuộc sống trong mắt chúng ta rất đơn giản và tươi đẹp. Nhưng khi lớn lên, bạn mới hiểu rõ rằng nó phức tạp đến nhường nào. Càng lớn bạn lại càng cảm thấy cô đơn. Biết bao nhiêu là áp lực từ nhiều phía bủa vây vào bạn, những nỗi buồn trong chuyện tình cảm, sự thất bại trong công việc, hay những điều vụn vặt không vui của gia đình, … Tất thẩy những nỗi đau đó tìm đến bạn, từng cái, từng cái một, có khi là ùa đến cùng một lúc, làm bạn không còn sức kháng cự, để rồi bị nó quật ngã. Dần dà, mỗi người chúng ta rồi sẽ cảm thấy lạc lõng, chênh vênh và vô định.

Có người chọn phó mặc cho sự cô đơn muốn dìm họ xuống sâu cỡ nào thì dìm. Nhưng, có những người lại chọn cách đối mặt và vượt qua nó. Để sau những nỗi đau ấy, họ có thể trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, trở thành một phiên bản tốt hơn của chính họ.

Đọc cuốn sách này, những bạn trẻ như tôi và các bạn sẽ thấy bản thân mình trong đó. Các bạn sẽ cảm nhận được rõ nét hơn rốt cuộc cô đơn là gì, tận cùng của sự cô đơn là như thế nào?

Cô đơn thật sự đáng sợ, nó như một thứ vũ khí lợi hại có thể giết chết chúng ta. Nhưng mặt khác, nó cũng có thể giúp chúng mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn.

Mọi chuyện rồi sẽ đều ổn cả thôi. Vậy nên đừng phí hoài tuổi trẻ của mình. Đừng để nỗi buồn, sự cô đơn làm nhạt nhòa tuổi xuân của bạn, hãy sống một cuộc đời với đầy trải nghiệm thú vị, để sau này, mỗi khi nhìn lại bạn không phải hối tiết.

Hạnh phúc chỉ là những điều giản đơn xung quanh chúng ta. Hãy một lần cảm nhận thật kỹ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày của mình, bạn sẽ thấy thì ra hạnh phúc đơn giản là như vậy. Nó không phải là thứ gì đó quá xa vời, mà nó luôn hiện hữu bên cạnh bạn, chờ bạn nhận ra và trân trọng.

Cuốn sách không chỉ viết về nỗi buồn, sự cô đơn, những gam màu xám của cuộc sống bộn bề, viết về sự mạnh mẽ, sự trưởng thành của những người trẻ sau một mớ hỗn độn của cảm xúc trong tâm hồn. Sách còn viết về Đà Lạt thơ mộng và Sài Gòn hào nhoáng với cái nhìn của tác giả. Hai thành phố với rất nhiều sự đẹp đẽ và vô vàng điều để nhắc đến.

“Trên con đường kiếm tìm hạnh phúc, tôi thấy nó hiện diện ở mọi nơi. Hạnh phúc trong từng ánh mắt trao nhau, từng cái nắm tay, từng nụ cười của những con người đi ngang qua phố … Hạnh phúc như ánh nắng len lỏi, soi sáng tất cả mọi người, nhưng đâu đó vẫn còn những kẻ sót lại trong bóng tối, chẳng thể nào tìm được lối ra. Người ta gọi đó là những kẻ đứng bên lề của yêu thương, những kẻ (tạm thời) bị hạnh phúc chối từ.”

– Kim Thùy

Trích dẫn Hay là hạnh phúc trừ mình ra?

“Đột nhiên, rất muốn xin lỗi bản thân… Xin lỗi vì quan tâm quá nhiều tới người khác mà lại quên mất phải chăm sóc bản thân, vì đã luôn nói xin lỗi người khác mà quên đi mất bản thân.”

“Rồi chúng ta sẽ trưởng thành theo cách riêng của mình. Không phải cứ chịu đựng nhiều nỗi đau thì con người sẽ trở nên yếu đuối vô cùng tận. Yếu đuối chỉ là một phần nhỏ trong tâm can của con người mà thôi, quan trọng là ai sẽ kiểm soát điều đó tốt hơn ai.”

“Thế giới này rộng lớn mà hẹp hòi, chúng ta chẳng chắc chắn mình sẽ là người đầu tiên hay cuối cùng của ai đó. Chỉ mong sau cùng nhìn lại cả hai vẫn là cảnh sắc đẹp đẽ nhất trong những năm tháng đã qua, không mang hương vị bi thương, mà là cảm giác ấm áp như ánh mặt trời.”

“Thật sự tôi rất sợ cảm giác bị một ai đó mà mình rất tin tưởng bỏ rơi, vì thế mà bản thân tôi dần quen với việc một mình chống chọi với mọi thứ. Bảo mạnh mẽ cũng được, hay ngu ngốc cũng được nhưng cứ như bây giờ có lẽ sẽ tốt và ổn.”

“Đôi lúc, thật sự chẳng thể hiểu nổi bản thân, mình nữa, Buồn vì những chuyện nhỏ nhặt và không đáng. Đau vì những thứ nên bỏ đi và cho qua.”

“Cuộc đời không bao giờ cho ai tất cả cái gì, công việc tốt thì tình cảm lở dở và ngược lại. Nên khi còn trẻ, hãy cố gắng lao động thật chăm chỉ để khi đến tuổi trưởng thành có thể yên lòng mà yêu ai đó nhé.”

“Đời người vốn không có nợ nhau. Người khác tốt với bạn, là vì họ thích; bạn tốt với người khác, là vì bạn cam tâm tình nguyện. Không phải mọi sự cho đi đều có đền đap, cũng không phải mọi sự cho đi đều cần đền đáp…”

“Tuổi trẻ đừng nhốt mình trong cái vỏ bọc quá mức an toàn. Cứ đau lòng đi, đau vài lần là sẽ quen thôi. Cứ vấp ngã đi, vài lần như thế sẽ lại tự biết đứng lên. Và hãy cứ khóc đi, nếu như cảm thấy quá sức chịu đựng.”

“Có những ngày thấy mệt mỏi, muốn bỏ cuộc nhưng chợt nhận ra là mình lớn rồi, chuyện gì cũng nên tìm cách giải quyết chứ không thể cứ thế vừa khóc mà chạy về nhà đòi ba mẹ dỗ dành.”

“Bạn đau, chỉ mình bạn đau. Bạn mệt, chỉ mình bạn mệt. Có người cảm thông với bạn thì cũng làm thế nào? Cuối cùng thu dọn tàn cuộc vẫn là bạn dựa vào chính mình.”