Hy Vọng – So Jae Won

Lần cập nhật gần nhất December 17th, 2020 – 01:57 pm

“Bố ơi, mình về nhà đi” – Một câu chuyện đầy xúc động về hành trình vượt qua nỗi đau của gia đình nạn nhân bị xâm hại tình dục, dựa trên một vụ án có thật gây rúng động Hàn Quốc hơn 10 năm về trước. Và “Hy vọng” được chuyển thể thành phim khá là thành công ở Hàn Quốc. Đây không chỉ đơn thuần là câu chuyện về một vụ án ấu dâm, không chỉ là nỗi đau của riêng gia đình cô bé, mà chính là câu chuyện về xã hội nơi chúng ta đang sống, là nỗi đau của tất cả chúng ta – những người mong muốn một môi trường sống tốt đẹp và an toàn, ít nhất là cho những đứa trẻ. Lắng nghe, thấu hiểu, cảm thông với nỗi đau ấy và lên tiếng để những điều tương tự không tiếp tục xảy ra, đó là trách nhiệm của mỗi người chúng ta.

[Review - Trích dẫn] Hy Vọng - So Jae Won

Review Hy vọng (2)

Mình mua cuốn “Hy vọng” từ cuối năm 2019 nhưng phải đến đợt nghỉ dịch vừa rồi mình mới có cơ hội đọc. Trong 2 buổi chiều vừa trông nhà cho mẹ, vừa đọc sách, có những lúc mình cảm thấy hoang mang không biết mình đang làm gì, đang ở đâu. Từng câu chữ trong cuốn sách khiến mình ám ảnh và không thể kìm được nước mắt.

“Hy vọng” là câu chuyện dựa trên vụ án ấu dâm có thật, gây chấn động dư luận Hàn Quốc năm 2008. Cuốn sách là những đau thương của một gia đình vốn đang hạnh phúc, là những bất lực của người cha – người mẹ khi cô con gái là nạn nhân, là những cố gắng của một gia đình tưởng chừng như đã đổ vỡ và cũng là những hy vọng cho một tương lai tốt đẹp hơn.

Câu chuyện này đã được chuyển thể thành phim với tựa đề “Hope”. Mình chưa xem phim này vì không đủ dũng cảm để nhìn, để nghe. Đọc một cuốn sách đã khiến mình ám ảnh tột độ, huống hồ là từng thước phim, từng âm thanh? Một cô bé 8 tuổi… Một nỗi đau không ai thấu…

“Trước khi gỡ cái túi dùng để đi đại tiện, đêm nào con bé cũng bị những cơn ác mộng giày vò. Ngày này qua ngày khác vẫn là một giấc mơ lặp đi lặp lại. Trong mơ con bé đang chơi cùng bạn bè thì bỗng dưng một con quái vật đuổi đến. Tất cả bạn bè đều tìm được chỗ nấp, duy chỉ một mình nó bị con quái vật tóm lấy. Con bé sợ hãi giấc mơ ấy…”

Nỗi đau xen kẽ trong từng trang giấy, từng dòng chữ. Nhưng đau đớn hơn là trái tim người làm cha, làm mẹ. Cha cô bé trách mẹ cô bé đã không trông nom bé kĩ càng, nhưng càng tự trách mình vì đã để điều này xảy ra với cô con gái bé bỏng. Hạnh phúc gia đình đứng trước bờ vực tan vỡ. Không ai muốn chấp nhận số phận.
Nhưng khi cô bé ám ảnh với tất cả đàn ông, khi người làm cha mà không thể ôm con vào lòng, khi người làm mẹ đau đớn giấu tiếng khóc trong từng câu hát ru con; thì cuộc sống lại đẩy gia đình vào một thách thức mới: “người cha bị tai nạn, mất trí nhớ”.

Nỗi đau chồng chất nỗi đau. Tuyệt vọng đánh tan hy vọng. Chấp nhận số phận hay là gồng gánh vượt qua?

“Lớp vảy sẽ đóng lại trên vết thương và để lại sẹo. Thế nhưng sau đó, lớp da non cứng chắc hơn sẽ mọc lên. Những người mang nỗi đau giống tôi cũng thế. Những kí ức và vết sẹo sẽ luôn còn đó. Nếu đã vậy, phải sớm thừa nhận rằng không thể xóa bỏ nó và tìm ra cách thức chiến thắng nó thôi.”

Lúc đầu, mình cứ thắc mắc mãi là tại sao lại minh họa bìa sách với hình Doraemon? Hay là tác giả mong ước sẽ có bảo bối của mèo máy để quay lại quá khứ, tránh những điều đã xảy ra? Và khi đọc đến nửa sau của cuốn sách, mình mới hiểu, đây là cách thức để người cha quay lại đứng bên gia đình, bắt nhịp vào thế giới con trẻ.

Lúc đọc đoạn đầu, mình cứ trách sao người cha người mẹ lại từ bỏ nhau sớm như thế? Sao người cha không cố gượng dậy mà cứ suốt ngày say sỉn? Sao người mẹ cứ im lặng mãi như thế? Nhưng cuộc sống không phải là ngôn tình. Đứng trước nỗi đau thấu tận tim gan như thế, có mấy người có thể vượt qua?

“Trong những tháng ngày về sau, tôi cũng sẽ chiến đấu đến cùng vì những gia đình đang phải gánh chịu nỗi đau vì sự việc tương tự thế này… Và rồi tôi sẽ cho tất cả mọi người thấy rằng tên khốn ấy không bao giờ có thể cướp đi niềm hạnh phúc của gia đình chúng tôi.”

Nhưng gia đình này thực sự mong cầu hạnh phúc. Người cha người mẹ này thực sự muốn bảo vệ đứa con bé bỏng của mình. Và sự thực là họ đã từng bước từng bước bỏ lại quá khứ để cùng nhau hướng về tương lai tốt đẹp hơn.

Mặc dù gần đây mình nghe tin “kẻ xấu” kia sắp được ra tù nhưng mình cũng đọc được tin tức rằng, cô bé đáng thương năm ấy đã nỗ lực vượt qua tất cả như thế nào, đã vui tươi ra sao. Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể kiến tạo tương lai.

Khép lại cuốn sách, mình càng “thấm hơn” câu nói của người bố đã đưa ra ở trang đầu tiên: “Đây không phải chuyện của ai khác. Mà là chuyện của tất cả chúng ta”. Không ai muốn là nạn nhân của nỗi đau ấy, nên hãy học cách lắng nghe, học cách cảm thông và lên tiếng để những điều tương tự không tiếp tục xảy ra các bạn nhé!

Nhân một ngày cuối tháng 6 trời đã bớt nắng nóng!

– Huong Thu Ngo

Hy vọng – Hạnh phúc tái sinh từ nỗi đau.

Hàn Quốc, tháng 12 năm 2008, Na Young là một bé gái tám tuổi bị người đàn ông Jo Doo Soon bạo hành xâm hại tình dục. Đó là một vụ án có tính chất khủng khiếp. Mặc dù biết rõ bộ mặt thật của tên bạo hành đó nhưng pháp luật khổng đủ mạnh để trừng trị hắn bởi lẽ hắn quá xảo quyệt.

Một cô bé tám tuổi bị xâm hại tình dục đến mức phải cắt bỏ hậu môn và em phải mang bên mình một chiếc túi vệ sinh suốt đời. Một cô bé tám tuổi đáng lẽ được yêu thương, che chở nhưng lại bị tổn thương nghiêm trọng về thể xác lẫn tinh thần. Em bị chẩn đoán là tâm thần phân liệt, rối loạn hành vi, ám ảnh với đàn ông kể cả bố mình.

Vậy mà, con quái vật đó, hắn lại được pháp luật khoan hồng, ăn cơm nhà nước nuôi suốt 12 năm ư? Sao hắn ta có thể trơ trẽn, trắng trợn đến thế: “Tôi uống say nên không kiểm soát được hành vi của mình”. Vì cái thứ dục vọng dơ bẩn, tầm thường của hắn mà cuộc đời của một cô bé trở nên tồi tệ, nhục nhã. Hắn hại một đứa trẻ suốt đời đi vệ sinh bằng hậu môn nhân tạo, hại cô bé suốt đời không thể sinh con, hại cuộc đời của nó luôn bị ám ảnh bởi cơn ác mộng ghê tởm này. Hắn ăn cắp quyền được vui vẻ, hồn nhiên của Ji Yoon, ăn cắp những chuỗi ngày hạnh phúc mà gia đình họ đáng lẽ được nhận. Để rồi hắn thì ung dung như không có chuyện gì xảy ra, được ăn cơm miễn phí mười hai năm liền; còn gia đình họ lại phải chịu cả nỗi đau tinh thần lẫn thể xác, vừa bị tấn công bởi những ký ức đau buồn, vừa bị tấn công từ sự khinh miệt, bàn tán của dư luận. Tưởng chừng họ có thể gục ngã. Nhưng không, họ đã đứng lên và chiến thắng con quỷ đó.

Tác giả So Jae Won đã viết lên cuốn sách này với tất cả tình yêu thương, sự đồng cảm với gia đình cô bé và sự giận dữ, tố cáo hành vi của tên đó. Ông chính là một trong những tấm gương để chúng ta noi theo, đồng cảm với các nạn nhân bị xâm hại tình dục nói riêng, và các nạn nhân khác trong xã hội nói chung. Ông còn kể rằng:” Là một người trưởng thành, tôi thấy xấu hổ và cảm thấy tội lỗi trước việc chỉ biết giương mắt nhìn thứ hình phạt nhẹ nhàng cho một tội ác như thế”. Ông đã luôn đồng hành cùng gia đình Na Young. Vì thế cuốn sách kinh điển này mới được ra đời. Mỗi lần gặp mặt, nhà văn không kìm được xúc động mà rơi nước mắt: “Tôi muốn ôm lấy con bé và nói rằng: – Chú sẽ bảo vệ cháu!”

Nhà văn mượn cái tên Ji Yoon chứ không phải tên thật của cô bé. Ông gọi người bố là bố Ji Yoon và người mẹ là mẹ Ji Yoon thay cho tên thật của họ. Bởi vì bố và mẹ sẽ luôn sát cánh bên em vượt qua mọi nỗi đau, sẽ luôn che chở và yêu thương em, không để kẻ xấu làm hại đến em nữa. Em sẽ không cô đơn đâu vì em có một gia đình luôn bên em mà.

Hình ảnh bố Ji Yoon sau vụ bạo hành là một người đàn ông say rượu liên miên, luôn mượn rượu để giải sầu. Trái tim ông như “con tàu gặp nạn đang vùng vẫy giữa cơn giông tố”.

Thà con bé chết đi còn hơn. Thà chết đi rồi quên hết tất cả. Làm sao nó có thể sống với đoạn ký ức tàn nhẫn đó. Thật tàn nhẫn. Quá khứ tàn nhẫn….

Bố Ji Yoon đã định rút súng bắn chết con quỷ man rợ kia, đòi lại công bằng cho đứa con bé bỏng, tội nghiệp.

Ông đau đớn, tủi nhục vì không thể ở cạnh con gái, ôm con vào lòng và sẻ chia nỗi đau với con. Ông trách mẹ Ji Yoon, trách tên biến thái rồi quay sang trách chính bản thân mình. Ông nguyền rủa tất cả. Ông đã chọn cách tự tử, tự lao đầu vào xe ô tô. Nhưng khi tỉnh dậy thì ông trở thành đứa trẻ với trí óc tám tuổi. Sau đó, ông hóa thân thành Doraemon qua những bức thư tay gửi đến Ji Yoon, đồng hành cùng Ji Yoon, kể chuyện và san sẻ cùng cô bé. Sau cùng, dù là Doraemon hay là bố Ji Yoon thì tất cả những điều ông làm đều xuất phát từ tình yêu thương vô bờ của một người cha.

Mẹ Ji Yoon, một người phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng lại rất kiên cường và lạc quan. Bà là sợi dây kết nối giữa hai cha con, là hậu phương vững chắc. Có đôi lúc gần như muốn bỏ cuộc nhưng nhờ những lá thư từ bố Ji Yoon, bà đã vực dậy một cách mạnh mẽ. Có lẽ khoảng thời gian này khiến hai người xích lại gần nhau hơn, thấu hiểu nhau hơn, cùng nhau quay lại hồi còn trẻ, cùng nhau xem những bộ phim bất hủ, cùng nhau đi chơi, và khát khao về một mái ấm trọn vẹn. Họ trải lòng mình trên lá thư tay, chưa bao giờ là thật lòng đến thế!

Bé Ji Yoon hay viết thư cho Doraemon, chia sẻ những điều thầm kín mà em chẳng thể nói cùng mẹ hoặc không đủ can đảm nói ra. Em coi Doraemon như một người bạn với tất cả lòng tin tưởng. Doraemon sẽ bảo vệ em khỏi người xấu, sẽ mua kem cho em ăn, sẽ cùng em đến trường. Nhưng sau cùng, người em cần nhất đó chính là bố. Em yêu bố và muốn ngủ trong vòng tay to lớn của bố. Bố sẽ bảo vệ em. Mẹ sẽ bảo vệ em. Em không cô đơn nữa! Người xấu sẽ không thể làm hại em đâu. Em có thể yên tâm ngủ và mơ về công chúa, búp bê, hay một mái ấm gia đình.

Trải qua tất cả, họ đã được đoàn tụ. Gia đình Ji Yoon đã dũng cảm vượt qua tất cả sự kì thị, ánh mắt, lời lẽ lăng mạ của xã hội mà đứng lên.

Hình ảnh cuối cùng của cuốn sách là hình ảnh Ji Yoon nắm tay bố và nói: “Mình về nhà thôi!”. Một hình ảnh vô cùng giản dị nhưng chứa đựng ý nghĩa to lớn hơn bao giờ hết. Cuối cùng, họ vẫn là một gia đình theo đúng nghĩa của nó. “CHÚNG TA CHIẾN THẮNG RỒI!”. Và giờ đây, chẳng kẻ xấu nào có thể trèo qua hàng rào hay đâm thủng lá chắn gia đình vì nó được xây nên từ tình yêu thương của họ, thật vững chắc.

“Đây không phải câu chuyện của ai khác mà là câu chuyện của chính chúng ta”, đúng vậy, đó là vấn đề không chỉ riêng gia đình nạn nhân mà còn là vấn đề của xã hội. Mọi người hãy cùng chung tay, hãy đồng sức đồng lòng chứ đừng kì thị, bàn tán để sau cùng chúng ta vẫn được yêu thương, được che chở. Ngoài kia có biết bao người là nạn nhân của xâm hại tình dục, họ đã chịu nhiều tổn thương ngay cả về thể xác lẫn tinh thần. Nếu như phải chịu đựng thêm “nắm muối” của xã hội sát vào thì họ sẽ khổ sở đến mức nào nữa. Chúng ta chẳng ai biết trước được ngày mai ai sẽ tiếp tục là nạn nhân, có thể là chính chúng ta. Vì vậy, yêu thương họ cũng chính là yêu thương chính bản thân mình.

Một người vì mọi người, mọi người vì một người.

“Đây là việc của tôi. Việc của gia đình tôi. Việc vủa con gái tôi. Nó cũng có thể trở thành việc của bạn tôi, việc của bạn của bạn tôi nữa. Rồi cuối cùng, nó sẽ trở thành việc của chúng ta, mối quan tâm của chúng ta. Tôi luôn tin rằng bằng cách nào đó, chúng ta có thể đứng lên đấu tranh và tạo nên kỳ tích” _ Bố Na Young

“MONG BẠN SẼ VỰC DẬY SAU NHỮNG NỖI ĐAU” _ So Jae Won.

– Hường Chan

Trích dẫn Hy vọng

“Làm sao có thể quên được đây?
Làm sao có thể xóa nhòa được đây?
Hạnh phúc của giây phút chúng ta là một gia đình…
Sẽ không bỏ bê nữa.
Sẽ không làm ngơ nữa.
Sẽ không đánh mất nữa.
Hạnh phúc của giây phút chúng ta là một gia đình…
Gia đình. Từ ngữ hiển nhiên và hình hài hiển nhiên được tất cả mọi người trên thế gian này cho phép.
Tôi sẽ không nghĩ điều này là hiển nhiên nữa đâu.”

“Lớp vảy sẽ đóng lại trên vết thương và để lại sẹo. Thế nhưng sau đó, lớp da non cứng chắc hơn sẽ mọc lên. Những người mang nỗi đau giống tôi cũng thế. Những kí ức và vết sẹo sẽ luôn còn đó. Nếu đã vậy, phải sớm thừa nhận rằng không thể xóa bỏ nó và tìm ra cách thức chiến thức nó thôi.”

“Trước khi gỡ cái túi dùng để đi đại tiện, đêm nào con bé cũng bị những cơn ác mộng giày vò. Ngày này qua ngày khác vẫn là một giấc mơ lặp đi lặp lại. Trong mơ con bé đang chơi cùng bạn bè thì bỗng dưng một con quái vật đuổi đến. Tất cả bạn bè đều tìm được chỗ nấp, duy chỉ một mình nó bị con quái vật tóm lấy. Con bé sợ hãi giấc mơ ấy…”

“Trong những tháng ngày về sau, tôi cũng sẽ chiến đấu đến cùng vì những gia đình đang phải gánh chịu nỗi đau vì sự việc tương tự thế này… Và rồi tôi sẽ cho tất cả mọi người thấy rằng tên khốn ấy không bao giờ có thể cướp đi niềm hạnh phúc của gia đình chúng tôi.”

“Hạnh phúc là gì?
Là cùng ngồi quây quần bên bàn ăn.
Là đi ngủ vào cùng một thời điểm.
Là buổi sáng khi mở mắt dậy, được nhìn thấy gương mặt cuat nhau trước tiên.
Là cùng ngồi trước tivi và chia sẻ không gian với nhau.
Là có thể tự nhiên nói ra những lời yêu thương dành cho nhau.
Cuộc sống thường ngày lúc nào cũng có nhau.
Hạnh phúc luôn kề bên chúng ta.”

“Dù không có sức mạnh nhưng bố sẽ ngăn không cho việc tương tự xảy ra lần nữa. Bố cũng sẽ ngăn chặn để những bạn nhỏ khác không phải chịu tổn thương vì chuyện này nữa.”
Tôi chỉ là một ông bố bình thường, song tôi đã hứa với con mình như vậy. Tôi đã từng ước: “Giá như thời gian có thể quay trở lại.” Nhưng đó là việc không thể. Cả tôi, cả con tôi đều hiểu rõ điều đó.