Khu Vườn Ngôn Từ kể về hai kẻ cô độc. Một cô gái sắp 30 nhưng lại không có việc làm, ăn uống mất vị giác, thứ mùi vị duy nhất cô cảm nhận được là mùi vị của bia. Một chàng trai đang học cấp 3 với gia đình chia lìa, người mẹ cặp với nhiều đàn ông khác nhau, còn cậu thì có sở thích khác biệt, không được giáo viên ủng hộ. Hai người họ, trong lúc chạy trốn thực tại, đã gặp nhau một ngày mưa trong khu vườn thành phố. Ở nơi đây, trong một góc nhỏ, họ tìm thấy bình yên, bên cạnh người xa lạ ấy. Một cuốn sách mà vẻ đẹp tràn ra từ mọi ngóc ngách, từ mọi con chữ. Nhưng vẻ đẹp ấy lại được sinh ra từ nỗi buồn.
Review (2)
Khu vườn ngôn từ – một câu chuyện tình yêu theo đúng nghĩa nguyên thủy của tình yêu ở Nhật Bản: Nỗi buồn khi lưu luyến ai đó trong đơn độc. Chữ yêu của người Nhật, Koi (恋 Luyến) ban đầu được viết là Koi (孤悲 Cô Bi) nghĩa là nỗi buồn một mình.
Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ tình cờ của một cậu học sinh 15 tuổi, Akizuki Takao và một người phụ nữ trẻ đẹp Yukino Yukari ở công viên trong một ngày mưa tầm tã. Tưởng chừng đó chỉ là cuộc gặp mặt tình cờ của những người dưng qua đường, nhưng lạ thay, mái vòm công viên dưới mưa ngày hôm đó lại trở nên quen thuộc với họ, gắn kết họ, là nơi khiến họ cảm thấy nhẹ lòng hơn phần nào trước cuộc sống đầy căng thẳng và mệt mỏi kia. Dần dần, mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết hơn. Tuy nhiên chính điều này đã khiến cho cả hai người vô cùng khó xử về mặt tâm lí. Những diễn biến tâm lí, hành động và cảm xúc của hai người liên tiếp được Shikai Makoto diễn tả hết sức khéo léo. Để giải quyết, chính tay tác giả đã chia tách hai người, một người trở về quê làm một giáo viên vui vẻ dạy học ở ngôi trường mới, một người tới Ý học nghề làm giày – không chỉ là đam mê mà còn vì một lời hứa…
Niềm đam mê, ước mơ, khát vọng, tình bạn, tình yêu, sự cảm thông, thấu hiểu, những định kiến của xã hội, khoảng cách về tuổi tác, sự chia li và cả những lời hứa,…. Tất cả như hòa quyện vào nhau, tạo nên một vòng xoáy số phận không chỉ của hai con người kia mà còn của biết bao người, bao câu chuyện, bao số phận đâu đó quanh cuộc sống của chúng ta.
Liệu rằng bạn còn nhớ đam mê và ước mơ của mình khi xưa? Bạn còn nhớ ai đó đã từng lướt qua đời bạn nhưng chỉ vì định kiến của xã hội mà bạn bỏ qua? Và hơn bao giờ hết, lời hứa bạn từng hứa với ai đó, bạn còn nhớ chăng?
– Tsuki No Namida
Vừa kết thúc câu chuyện dài hơi với quyển “Khu vườn ngôn từ”. Không phải là một tiểu thuyết dài, nếu không muốn nói là hơi ngắn, nhưng tôi thực sự đã dành một khoảng thời gian không hề ngắn để đọc xong “Khu vườn ngôn từ”. Có lẽ là đã hơn một tháng. Biết sao nhỉ, cảm xúc khi đọc những chữ đầu tiên giống như gặp được tình yêu sét đánh vậy. Yêu ngay từ những giây phút gặp mặt. Từng con chữ hấp dẫn đưa tôi vào thế giới của ngôn từ. Mười hai năm học văn học và rất nhiều năm đọc tiểu thuyết, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ngôn ngữ lại có thể hấp dẫn đến vậy. Chỉ muốn đọc nhanh nhanh để khám phá sự diệu kỳ của câu từ, mặt khác lại chỉ muốn đọc thật chậm, thật chậm để nuốt gọn, ghi nhớ từng câu, từng chữ.
“Cơn mưa rào tháng Năm rơi ào ào. Chim hót thánh thót khiến lòng người thanh thản, tiếng nước gõ mái hiên, dòng mưa buông xuống khỏi mái và tiếng bút chì loạt soạt lướt trên mặt giấy nghe thật dịu dàng.”
Theo lời giới thiệu của nxb, Shinakai Makoto — tác giả cuốn tiểu thuyết là một đạo diễn hoạt hình. Dường như tác giả bị ám ảnh và muốn video hóa từng chi tiết trong câu truyện, nên “Khu vườn ngôn từ” được xây dựng như một cuốn truyện tranh ghép nhạc, mà mỗi câu từ là một nét vẽ, vừa gợi hình, vừa gợi thanh. Làm cho người đọc ngây ngất, đắm chìm trong mê say đến trang cuối cùng.
“Giữa những tòa nhà cao tầng, phía mặt trời chiều đang dần lặn mất, có khu vườn sáng lên màu xanh lục và những tòa nhà cao tầng trông như vách đá xa xôi.”
“Giống như những bụi lửa bị gió thổi bay, mưa lất phất sáng lấp lánh, ánh lên sắc vàng.”
Về phương diện nội dung, câu truyện là những mảnh ghép cảm xúc của rất nhiều nhân vật, là của cậu thiếu niên Akizuki Takao mê làm giày, là cô giáo dạy cổ ngữ xinh đẹp Yukino Yukari, là ông anh trai sắp thất nghiệp Akizuki Shota, là thầy chủ nhiệm Ito Soichiro … Mỗi mảnh ghép ấy là một tâm hồn cô đơn, chán trường và dường như đang lạc lối giữa cuộc đời. Họ vô tình gặp gỡ, vô tình làm quen và cũng vô tình làm tổn thương nhau. Hoặc có lẽ, sự vô tình ấy cũng là định mệnh. Nỗi niềm cô đơn và những hành động sai lầm của một cá nhân như hiệu ứng cánh bướm vô tình làm tổn thương tới những người khác. Sự chấp nhận, tha thứ của một cá nhân, có lẽ, cũng có thể làm cuộc sống của những người khác được thay đổi. Có thể bạn sẽ thành một con người bình thường hoặc một người không hề tầm thường, nhưng điều quan trọng nhất là bạn có dũng cảm tiếp tục cuộc sống này và theo đuổi điều mình mong muốn hay không mà thôi. Truyện bắt đầu bằng một cơn tháng Năm và kết thúc cũng bằng một cơn mưa đầu hạ. Có phải cơn mưa của Takao và Yukino thực sự sẽ ngừng rơi???
– Thơ Nguyễn