Lời hồi đáp 1997 – Lee Woo Jung, Wideeper

Lần cập nhật gần nhất March 19th, 2020 – 10:11 am

Câu chuyện tập trung vào cuộc sống sôi động của Sung Si Won, một fan hâm mộ cuồng nhiệt của nhóm nhạc thần tượng H.O.T, cậu bạn thân từ nhỏ Yoon Yoon Jae và nhóm bạn học của mình. Những năm tháng cấp 3 có thể sống hết mình với những gì mình yêu thích, bất chấp khó khăn để được một lần chạm vào giấc mơ đời mình dù không biết điều đó có đáng giá hay không. Chúng ta không biết bản thân thực sự muốn gì, người thực sự yêu thương ta là ai, và ai là người chúng ta muốn trao trọn trái tim mình. Và rồi chúng ta cứ quẩn quanh đây đó tìm kiếm câu trả lời. Khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời, đó là lúc chúng ta nhận ra mình đã trưởng thành, ít nhiều phải đối mặt với những lần chia ly.

Review (2)

CHÚNG TA AI RỒI CŨNG TRƯỞNG THÀNH

“Thanh xuân là quãng thời gian nhiều sóng gió bởi vì lúc ấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta không biết bản thân thực sự muốn gì, người thực sự yêu thương ta là ai, và ai là người chúng ta muốn trao trọn trái tim mình. Đó là quãng thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời, đó là lúc chúng ta đã trưởng thành, ít nhiều phải đối mặt với những lần chia ly, dù lớn lao hay nhỏ nhặt”. – Trích Lời hồi đáp 1997

Mỗi chúng ta ai cũng đã, đang và sẽ trải qua thời thanh xuân tươi đẹp- quãng thời gian lưu giữ nhiều kỉ niệm nhất. Các bạn à, thời gian một đi không bao giờ quay trở lại nhưng những dấu ấn của tuổi trẻ, những xúc cảm, kỉ niệm ấy luôn trong tâm trí ta mãi mãi không thể nào quên, chỉ chờ một dịp nào đó là nó lại ngược dòng cảm xúc hiện hữu trước mắt ta. Và rồi thì nó chợt ùa về khi tôi đọc được cuốn sách “Lời hồi đáp 1997”- cuốn sách mang hình bóng của tuổi trẻ, của thanh xuân.

Lee Woo-Jung một nhà biên kịch nổi tiếng của phim truyền hình Hàn Quốc và cũng là tác giả của cuốn sách này. Cuốn sách nói về những cô cậu học trò với những khoảnh khắc khi còn là học sinh: Sung Si Won, Yoo Jung, Kang Joon Hee, Sung Jae, Do Hak Chan và Yoon Jae. Mỗi người một tính cách khác nhau nhưng đều là những người bạn rất thân của nhau. Hai cô gái Si Won và Yoo Jung tuổi trẻ của họ gắn liền với các thần tượng Kpop. Bốn chàng trai mỗi người mỗi mối tình có người yêu nhưng không dám thổ lộ tình cảm, có người vì có bí mật mà mãi mãi cũng không muốn nói ra là mình thích. Mỗi người là một câu chuyện tình cảm chứa những niềm vui nỗi buồn, sự đau khổ, sự mất mát nhưng trên hết là họ đã có những kỉ niệm tuyệt vời bên nhau. Điều đó mới là hạnh phúc lớn nhất.

Hạnh phúc cũng còn là cái khoảnh khắc mà khi mình nhận ra mình thích một ai đấy, được ở cạnh và được trò chuyện cùng người ấy. Có được cái hạnh phúc ấy nhưng lại không thể nói ra được thì nó sẽ như thế nào?
Cảm giác mình thích ai đó nhưng không thể nói ra vì có một bí mật vô cùng lớn mà không muốn nhắc tới nó thực sự rất khó chịu, nó giống như bị giày vò, đau đớn khi thấy người mình yêu yêu người khác. Đúng vậy. “Bí mật là sự thật mà người khác không được biết đến. Bí mật đôi khi chỉ đơn thuần là một sự thật bị giấu kín mà đó còn là sự dối trá, khi không thể nói cho những người xung quanh biết rằng điều họ đang tin tưởng không phải sự thật”. Tôi hiểu điều đó, Joon Hee à.

Đọc cuốn tiểu thuyết thật sự rất cuốn hút không chỉ bởi những kí ức thanh xuân mà nó còn khiến chúng ta phải suy ngẫm nhiều điều. Mỗi người hãy tự hỏi bản thân mình, trước những rắc rối mình đã phản ứng như thế nào?

Khi gặp nhiều kiểu rắc rối con người thường có ba kiểu phản ứng. “ Thứ nhất, phủ định sự thật ấy. Thứ hai, bỏ đi vì không chịu nổi sự rắc rối. Thứ ba, chấp nhận sự thật đi kèm rắc rối.” Bạn đã chọn cách nào, hãy thử suy nghĩ về sự lựa chọn ấy của bạn, rằng nó đã đúng hay phù hợp chưa và sau đó có thể tìm đến cuốn sách này để hiểu thêm về nó.

Đọc cuốn sách, hiểu về nó và cảm nhận được những nét đẹp, những tâm tư tình cảm mà tác giả gửi gắm vào đấy không chỉ giúp mỗi chúng ta có cái nhìn mới mẻ, những cảm xúc mới mà còn có nhiều bài học và những câu nói triết lí làm định hướng cho bản thân. Trong số đó câu nói làm tôi ấn tượng nhất gián tiếp nhắc đến sự trưởng thành khiến tôi không thể nào quên được.

“Triết gia Heraclitus thời Hi Lạp cổ đại đã nói rằng ‘Trên thế gian này, vạn vật đều biến đổi, không có thứ gì cố định. Không ai tắm hai lần trên một dòng sông.’”

Thế nhưng nhà thơ người Mỹ Henry David Thoreau lại nói: “Không phải sự vật thay đổi, mà chính chúng ta thay đổi”.

Hồi nhỏ tôi nghĩ rằng chỉ có thế giới này thay đổi còn bản thân tôi thì không, tôi vẫn là tôi, thế nhưng khi dần trưởng thành tôi mới nhận ra một điều “à, không phải như vậy, thời gian có thể làm con người ta thay đổi và cũng làm ta trưởng thành hơn”.

Con người ta đang trưởng thành vì thế họ thay đổi. Và họ đang phải đối mặt với một nỗi đau mới: nỗi đau trưởng thành.

Ai trong chúng ta cũng đều trải qua nỗi đau cho sự trưởng thành ấy và phải trả giá cho sự trưởng thành ấy. Nhưng giá của nó rất xứng đáng, nó là thanh xuân của chúng ta, là tuổi trẻ rực rỡ của chúng ta. Hãy sống hết mình, làm những điều mình thích, tự lập không phụ thuộc vào ai cả và phải biết chịu trách nhiệm với những việc mình làm. Đôi lúc có thể đi chơi đâu đó một mình hoặc đi cùng lũ bạn để sau này khi ta đã trưởng thành hơn có những kỉ niệm mà mỗi khi nhớ đến nó khiến ta mỉm cười hạnh phúc. Bởi thanh xuân chỉ có một lần mà thôi bạn à.

– Hana Thư

“Ở cái tuổi ấy, dường như ai cũng có thể rơi vào tình yêu, có thể đánh đổi tất cả vì một vài điều nhỏ nhặt. Nhiều người trưởng thành cho rằng, đó là cái tuổi vẩn vơ, vì một cái lá rơi cũng cười cả ngày, nhưng đối với chúng tôi, đó là quãng thời gian nhiệt huyết, chân thành nhất. Năm 1997, tuổi mười tám của chúng tôi đã bắt đầu như thế.”

Trường trung học Jae Kyung Busan Kwang An.

“Lời hồi đáp 1997”- là những kỉ niệm cũng như cảm xúc qua lời kể của từng nhân vật xuất hiện trong buổi họp lớp lần thứ 38 của một trường trung học tại Busan. Không dồn dập, trong không khí dịu dàng của thành phố về đêm, với khúc nhạc xưa từ những năm 1994, ai cũng muốn một lần được quay về những ngày xưa cũ ấy – cái ranh giới trước, trong và sau khi trưởng thành, khi mà tất cả nhân vật trong câu chuyện đều đang đối diện với thứ gọi là nỗi buồn trưởng thành.

Chúng ta có Sung Si Won, một cô gái với nhận xét từ chính khổ chủ là mặt “tròn phèn phẹt”, tâm hồn trẻ thơ mãi không chịu lớn. Người mang linh hồn của một fan girl đúng nghĩa với nhóm nhạc H.O.T mà đặc biệt là Tony, thậm chí không ngần ngại mà gửi cả một bức huyết thư nhằm thể hiện tình yêu với thần tượng.

Chúng ta có Yoon Yoon Jae, bạn thân từ bé với Si Won. Bố mẹ qua đời trong một vụ tai nạn để lại cậu và anh trai. Thông minh, học giỏi, Yoon Jae có tất cả những gì mà mọi cô gái hâm mộ, thế nhưng cậu lại chỉ chú ý đến một người duy nhất, người con gái ấy là bạn thân, là tình đầu … là toàn bộ thanh xuân của cậu.

Mối tình giữa Yoon Jae và Si Won chính là điển hình tình yêu gà bông thời đi học. Mặc dù trong lòng thì thích người ta đó, yêu đó, quan tâm đó nhưng ngoài mặt thì 100% khác biệt. Yoon Jae với Si Won gặp nhau không gây lộn, đánh nhau như chó với mèo thì thật là chuyện lạ của ngày. Nhưng không ai biết, ánh mắt của Yoon Jae luôn luôn nhìn theo Si Won hay nói đúng hơn là chưa từng rời khỏi.

Với tôi những hạt giống ươm mầm từ thanh xuân luôn là đẹp nhất, nhưng không phải lúc nào cũng đơm hoa kết trái. Ví như Anh trai Yoon Tae Ung trong lòng nặng một tình yêu không bao giờ thành với chị gái Si Won, khi đọc truyện này hẳn không ai trong chúng ta không cảm nhận được chút gì đó xót xa cho cuộc tình của Tae Ung và Song Ju cũng như tình anh em của Yoon Jae và Tae Ung , sự khó nói của Yoon Jae dành cho Si Won. Và còn Sung Jae, Joon Hee… Hay như cậu bạn Hak Chan từ Seoul có bố Đại tướng thường hay kiếm vé miễn phí cho cả bọn, người ga lăng như một quí ông nhưng lại chẳng khác gì ngốc nhất trong số những thằng ngốc khi ở bên cạnh con gái.

Có những tình cảm ấm áp như của Yoon Jae và Si Won, hay đáng yêu như của Yoo Jung và cậu bạn thích xem phim heo Hak Chan, nhưng cũng có những tình yêu đã định trước là dang dở, là mãi mãi không cần người đó biết… là yêu nhưng không thể để tình cảm đó nhìn thấy ánh mặt trời. Đó là tình cảm của ai dành cho ai tôi hi vọng bạn có thể tự đọc và cảm nhận thấy.

Si Won, Yoon Jae, Jun Hee, Hak Chan, Yoo Jung hay Sung Jae . Mỗi người trong bọn họ là một tính cách, một cuộc đời riêng, suy nghĩ riêng. Câu chuyện của họ có thể khác nhau nhưng tựu chung đều xoay quanh tuổi mười tám vào năm 1997, vào cảm xúc, tình cảm mà họ giành cho nhau, vào sự loay hoay trong thời điểm trưởng thành.

Đặc biệt là bộ tứ Joon Jea, Jun Hee, Hak Chan và Sung Jea. Tình cảm của họ dành cho nhau, họ chia sẻ giúp đỡ nhau hết lòng. Những con người đó không phải lúc nào cũng kè kè cùng nhau nhưng chắc chắc sẽ luôn bên nhau mỗi khi cần đến. Với tôi, đó thực sự là một điều mà không phải ai trải qua thời niên thiếu may mắn có được.

Đó là thời gian của mơ ước tuổi trẻ, của những mối tình đầu. Khi lãng mạn đã đi qua, sẽ chỉ còn cuộc sống thường ngày ở lại. Trái tim trong sáng theo thời gian cũng sẽ bị bụi mờ cuộc sống che phủ, nhiệt huyết đến mấy rồi cũng sẽ nguội lạnh, tuổi trẻ đi rồi để lại con người trưởng thành sau nhiều va vấp.

Thế nhưng…

“Con người vốn không dễ thay đổi.
Đưa một con sư tử từ rừng sâu vào sống trong vườn bách thú, nó không thể lập tức cai thịt sống chuyển sang ăn cà rốt được.
Cũng giống như việc vứt một miếng thịt cho con thỏ vậy.
Dù môi trường có thay đổi thế nào thì sư tử vẫn là sư tử, thỏ vẫn là thỏ.
Dù mối quan hệ có trở nên đặc biệt như thế nào.
Thì bản chất con người vẫn là thứ không cách nào thay đổi được.”

Dẫu cho kết thúc như thế nào, thì những con người quen nhau, cùng nhau trải qua cái tuổi 18 ấy đều đã trưởng thành. Chẳng cần phải buồn, khi tình đầu đã thật như cuộc sống. Tình yêu ấy tựa như một cái áo len cũ quen thuộc thoải mái, khiến người mặc lưu luyến đến lạ kì.

Nhịp điệu chính của toàn thể câu chuyện rất chậm, rất nhẹ nhàng. Vài khoảng cách, thi thoảng lại chuyển nhanh từng đoạn thời gian, không một tình huống giật gân nhưng vẫn có thể níu chân người đọc. Có thể do bối cảnh mà truyện xây dựng là trường học, hoặc giả những tình huống lồng ghép mang hơi hướm tự sự của từng nhân vật khiến người đọc tò mò.

Bên cạnh đó, truyện còn có không ít những chi tiết hài hước khá là “dở hơi” của nữ chính Si Won cùng nhóm bạn. Thời điểm chính mà câu chuyện dựa trên là vào những năm 90, vì thế không khó để người đọc nhận thấy có chút gì đó xưa cũ, hoài cổ, kết hợp với lời kể đậm chất fan cuồng thần tượng của Si Won và cô bạn Yoo Jung giúp chúng ta nhớ lại phần nào một nét văn hóa giải trí Hàn Quốc lúc bấy giờ.

“Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió, bởi vì lúc ấy chúng ta không biết câu trả lời là gì.
Chúng ta không biết bản thân thực sự muốn cái gì.
Ai thật lòng yêu chúng ta? Chúng ta thật lòng yêu ai?
Đó là quãng thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó, tìm kiếm câu trả lời.
Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời.
Bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt khi ít khi nhiều.
Thế là mùa đông năm ấy, cả thế giới chỉ còn lại chia ly và từ biệt…”

Khi đọc câu chuyện này, có lẽ bạn sẽ bắt gặp đâu đó tuổi trẻ, tình yêu đầu đời, tuổi thanh xuân của nhau, về những nỗi buồn không tên, về những niềm vui chợt gõ cửa, những cơ hội lướt qua trong đời trong chớp mắt và những tình yêu dễ vỡ dễ vơi. “Lời hồi đáp 1997” không chỉ là tình bạn, tình yêu, tình thân gia đình mà nó còn mang tôi – chúng tôi – những con người thuộc thế hệ cuối 8x đầu 9x cảm giác bùi ngùi đầy hoài niệm.

Những năm tháng thanh xuân ngắn ngủi khi đó chôn vùi biết bao nhiêu ánh mắt, nụ cười và cả sự ngập ngừng cùng lời thổ lộ. Một lúc nào đó bất chợt nhìn lại thì rốt cuộc thời gian cũng phủ một lớp bụi ký ức lên thanh xuân.

Thanh xuân của mỗi người có thể là tình yêu, tình bạn, hay những mối quan hệ không tên, nó có thể buồn hay thậm chí còn mang cả những dấu vết thương tổn không thể hàn gắn, nhưng tin tôi đi, bất cứ ai trong chúng ta đều muốn giữ những hồi ức đẹp đẽ ấy, khoảng thời gian duy nhất trong cuộc đời mà bản thân mỗi người còn có thể vô tư để đem tấm lòng mà yêu thương hết thảy.

Tuổi trẻ có sai lầm, có vấp ngã, đớn đau, tổn thương hay mất mát nhưng trải qua rồi mới thấy nó có ý nghĩa như thế nào. Những trải nghiệm, cảm xúc chẳng thể giải thích thành lời ở hiện tại biết đâu lại là lời hồi đáp cho tương lai mỗi người thì sao?

Những ngày sau, chúng ta, Si Won, Yoon Jae hay bất cứ ai trong “ Lời hồi đáp 1997” vẫn phải bước tiếp, chuẩn bị cho một hành trình mới, vậy nên từ bây giờ hãy tận hưởng những năm thanh xuân đẹp đẽ này nhé.

Những người bạn trong “Lời hồi đáp 1997” và tôi đã bước qua một thanh xuân như thế đấy. Còn bạn, thanh xuân của bạn đã có lời hồi đáp hay chưa?

– Công Chúa (Review Ngôn Tình Page)


Trích dẫn

“Tình yêu đầu có một chút thiếu liều lĩnh, không cần toan tính, chúng ta yêu với niềm say mê mãnh liệt.Và cuối cùng đối diện với thất bại…Nhưng cùng lúc, nó gây ấn tượng sâu sắc.Nó đến cùng với cảm giác không sao giải thích được. Chúng ta không bao giờ trải qua được nữa.Vì thế, mối tình đầu trở thành bộ phim đáng nhớ nhất trong cuộc đời chúng ta…Thất bại cũng tốt. Những chuyện tình dang dở luôn khắc ghi sâu hơn những chuyện tình hạnh phúc dài lâu.Thật hay khi chúng ta có được câu chuyện tình tuyệt vời như thế trong một chương của cuộc đời.”

“Lý do mình thích cậu sao?
Đơn giản vì đó là cậu. Chính là cậu. Còn có thể có lý do nào khác nữa ư?”

“Tuổi 18, chúng ta dễ dàng yêu một ai đó. Cũng thường lo âu vì những chuyện cỏn con.
Tuổi 18, người lớn thường hay nói chúng ta dễ dàng bật cười vì những chuyện giản đơn.
Nhưng lúc ấy chúng ta đều thật lòng, dốc lòng dốc sức hơn cả người lớn.”

“Có lẽ vì vậy, người mà ta yêu thời trung học, chính là người mà ta yêu chân thành nhất, không vướng cái mập mờ thuở ban đầu, không có cái ngây ngô thời tiểu học, không có những toan tính thời đại học và không có những lắng lo về sự khắc nghiệt của xã hội lúc trưởng thành.”

“Bắt đầu bằng tình bạn từ thưở thò lò mũi xanh, rồi trở thành tình đầu của nhau, thành người yêu, rồi thành vợ chồng, chúng tôi đã cùng nhau trải qua tuổi trẻ của nhau, cùng lưu giữ những kỷ niệm chung, và cùng nhau già đi.”

“Lòng dạ con người thật khó nắm bắt. Sâu không lường được, mãi không thấy đáy.
Dù họ cãi nhau tới sống tới chết. Nhưng rồi một ngày nào đó, họ lại yêu thương nhau.”

“Ở cái tuổi ấy, dường như ai cũng có thể rơi vào tình yêu, có thể đánh đổi tất cả vì một vài điều nhỏ nhặt. Nhiều người trưởng thành cho rằng, đó là cái tuổi vẩn vơ, vì một cái lá rơi cũng cười cả ngày, nhưng đối với chúng tôi, đó là quãng thời gian nhiệt huyết, chân thành nhất. Năm 1997. Tuổi mười tám của chúng tôi đã bắt đầu như thế”