Adam Braun bắt đầu làm việc hè tại các quỹ đầu tư khi anh mới mười sáu tuổi nhằm mục tiêu có được một sự nghiệp thành công ở phố Wall. Nhưng trong một chuyến du lịch, anh đã gặp một cậu bé ăn xin trên đường phố của Ấn Độ. Anh hỏi cậu muốn điều gì nhất trên đời này, thì nhận được câu trả lời đơn giản: “Một cây bút chì.” Chính mong ước nhỏ nhoi này đã thôi thúc Adam làm vô số điều đáng kinh ngạc trước khi thành lập ra tổ chức PoP (Bút chì hứa hẹn), một tổ chức mà Braun bắt đầu chỉ vẻn vẹn với 25 đô-la và sau đó xây dựng được hơn 250 trường học trên khắp thế giới.
Lời hứa về một cây bút chì tái hiện lại cuộc hành trình của Adam Braun. Mỗi chương giải thích một bước rõ ràng mà mỗi người có thể làm để biến những tham vọng lớn nhất của họ thành hiện thực. Nếu bạn cảm thấy náo nức và sẵn sàng cho quá trình chuyển đổi, nếu bạn đang tìm kiếm định hướng và mục tiêu cuộc đời, cuốn sách này là dành cho bạn.
Review ()
“- Nếu em có thể có bất cứ thứ gì trên đời, em muốn có gì nhất?
– Một cây bút chì ạ.”
Và từ đây, câu chuyện bắt đầu…
Bạn thân mến, tôi sẽ không kể cho bạn nghe câu chuyện này như thế nào, với tôi như thế không khác gì tóm tắt sách, mà đó thì không phải là ý định của tôi.
Tôi chỉ muốn chia sẻ rằng, đọc “Lời hứa về một cây bút chì”, tôi vừa háo hức, đôi lúc lại xúc động lẫn phấn khích mỗi khi Adam Braun thuyết phục được một người/công ty nào đó giúp mình để nhiều và nhiều hơn nữa những ngôi trường được xây lên. Tôi đã từng tham gia một vai trò nhỏ trong một dự án xây trường tiểu học và tôi biết công việc đó khó khăn như thế nào. Vậy mà, chỉ với 25 đô la ban đầu, Adam đã hỗ trợ xây dựng được 250 ngôi trường (và còn hơn thế nữa tính đến thời điểm hiện tại), mang ánh sáng tri thức đến biết bao nhiêu em nhỏ ở những quốc gia đang phát triển. Đó là vì anh đã nỗ lực không ngừng nghỉ, bước từng bước trên con đường thực hiện ước mơ của mình và chưa bao giờ bỏ cuộc, dẫu lắm khi con đường ấy đầy khó khăn và thách thức. Tất nhiên là anh được sự giúp sức và hỗ trợ của rất nhiều cộng sự, nhưng mà đó cũng vì anh cho họ thấy được lửa nhiệt thành của một chàng trai trẻ muốn thay đổi thế giới bằng giáo dục. Đối với anh, giáo dục chính là chìa khoá mở ra cánh cửa vạn năng.
Bạn biết đấy, những thứ lớn lao vĩ đại đều được bắt đầu từ hành trình rất nhỏ, tôi mong bạn không ngừng mơ và cố gắng thực hiện ước mơ. Một lúc nào đó, nhìn lại đoạn đường bạn đã đi và những thành quả mà bản thân đạt được, bạn sẽ không khỏi ngạc nhiên về khả năng vô tận của chính mình.
Có lẽ đây cũng là một trong những quyển sách có những câu nói/trích dẫn mà tôi cực kỳ tâm đắc. Tôi ước là tôi có thể liệt kê những câu nói ấy ra đây nhưng phàm đó là điều không thể, bởi có quá nhiều và nó cũng thật dài. Tôi sợ tôi sẽ bị sa đà vào nội dung mất. Bạn nè, trong suốt hành trình của mình với PoP (Pencils of Promise), Adam Braun có nhiều những trải nghiệm và chiêm nghiệm, những điều đó được anh đưa hết vào trong 364 trang giấy của mình, tôi nghĩ, để hiểu và thấm được những tinh túy ấy, bạn phải đọc cuốn sách này thôi.
Và, bạn hãy luôn nhớ thật kỹ lời của Adam nhé: “Bất kể bạn bao nhiêu tuổi và có địa vị thế nào, nếu bạn không hài lòng với con đường bạn đang đi, đó là lúc bạn nên viết lại tương lai của mình. Cuộc sống của bạn nên là một câu chuyện mà bạn háo hức muốn kể lại cho những người khác.”
Có những khoảnh khắc đến trong đời, có những ý tưởng chỉ thoáng vụt qua nhưng lại mang tính quyết định cả cuộc đời bạn. Nó chính là “dấu hiệu” mà một lần tôi đã nhắc tới trong cuốn sách “Nhà giả kim”. Đọc sách của Adam, điều này lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Hãy bắt lấy những khoảnh khắc của cuộc đời và sống trọn với nó bạn nhé.
Cám ơn Adam Braun về hành trình sống đẹp của chính anh cũng như động lực anh mang đến cho độc giả qua cuốn sách tuyệt vời này.
– Mỹ Trang Trần
Education Book Review – The Promise of a Pencil
Ai cũng có những ước mơ, và quá trình nuôi dưỡng những ước mơ luôn là tuyệt diệu, nhất là khi quá trình của bạn lại chắp cánh được cho nhiều ước mơ khác. Trên những con đường dù xa lạ, vẫn có những con người lạ mà làm ta cảm thấy thân thương. Trong những cái đơn sơ, ta lại tìm thấy những niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất.
Pop – The promise of a Pencil (Lời hứa về một cây bút chì) được bắt đầu từ chuyến đi của một chàng trai trẻ, rong ruổi khắp năm châu. Chuyến đi ấy lại được khởi nguồn bởi sự tò mò về thế giới muôn nơi, khác với cuộc sống dường như đã được sắp đặt sẵn một cách ưu tú của chàng trai nhà Braun – “đã là nhà Braun thì phải khác”. Suýt bỏ mạng trên Thái Bình Dương, tới Việt Nam, Cambodia, Lào… và rồi tắm mình trên con sông ô nhiễm nhất nhưng cũng thiêng liêng nhất thế giới – Sông Hằng.
Khi Adam gặp một nhóm trẻ Ấn Độ đi xin tiền, thay vì đưa tiền, cậu thò tay vào túi và lấy ra mấy cây bút chì. Sự thay đổi xuất hiện gần như lập tức trên gương mặt các em. Các em bắt đầu vẽ lên những mảnh giấy không lành lặn và khoe nhau. Đó chính là một sự ý thức mới về tự do, nhen nhóm sự độc lập về cảm xúc, bình dị và mới mẻ.
Hành trình kiến tạo hàng trăm trường học, đem lại không chỉ tri thức mà còn niềm vui học tập cho hàng vạn trẻ em nghèo trên thế giới đã bắt đầu một cách ú oà như vậy. Đây không phải là cuốn sách hướng dẫn, chỉ đường để bạn có thể xây dựng nên những dự án xã hội gần giống thế. Đây càng không phải là cuốn sách để bạn có thể tìm ra một hình mẫu nào cho những hành động của cá nhân mình. Nhưng đây là một nguồn cảm hứng tốt mà bạn sẽ thấy chính mình trong đó, một nguồn cảm hứng tốt cho những ai đã, đang và sẽ luôn trân trọng những lời hứa.
– Duc Hoang
Trích dẫn
“Nếu một trong những câu chuyện ở đây nhen lên thứ gì đó trong bạn, hãy lắng nghe cảm giác mà lý trí thì khuyên nhủ phớt lờ, còn con tim lại thôi thúc dấn bước. Sự khác biệt lớn nhất giữa người sống với những ước mơ của mình và những người ôm mộng là quyết định biến tia lửa động lực đầu tiên thành hành động ngay lập tức… Bất kể bạn bao nhiêu tuổi và có địa vị thế nào, nếu bạn không hài lòng với con đường bạn đang đi, đó là lúc bạn nên viết lại tương lai của mình. Cuộc sống của bạn nên là một câu chuyện mà bạn háo hức muốn kể lại cho những người khác”.
“Đối với tôi, cây bút chì đó chỉ là một dụng cụ dùng để viết, nhưng đối với cậu bé kia, nó lại là một chiếc chìa khoá. Nó là một biểu tượng. Nó là cánh cổng đến với sự sáng tạo, sự hiếu kì và khả năng. Tất cả những nhà phát minh, kiến trúc sư, nhà toán học, nhà khoa học vĩ đại đều là một đứa trẻ, chẳng cầm gì khác một cây bút chì trên tay… Liệu một thứ gì đó, nhỏ nhoi như cây bút chì, nền tảng của giáo dục, có thể mở khoá tiềm năng của một đứa trẻ hay không?”