Mặt Trời Cũng Là Một Vì Sao – Nicola Yoon

Lần cập nhật gần nhất December 16th, 2019 – 01:45 pm

“Mình luôn tin những cuộc gặp gỡ trong tình yêu là định mệnh, nhưng tình yêu từ những cuộc gặp gỡ lại là sản phẩm của sự quyết tâm.

Mình cũng luôn tin vào trái tim nóng của kẻ si tình dường như có thể làm tay chảy đi hết thảy những rào cản thế tục, những kẻ yêu nhau có thể bỏ qua mọi khoảng cách về màu da, dân tộc và cả tương lai vô định…Nhưng, chỉ có lòng dũng cảm, quyết tâm, hi sinh và buông bỏ mới có thể đưa tình yêu đến được cái đích của cuộc đời.” (Nguyễn Linh)

Review (2)

“Đừng yêu tớ nhé, Daniel.”

“Vậy tại sao tớ không nên yêu cậu?”

“Vì tớ sẽ không yêu cậu”

“Làm sao cậu biết?”

“Tớ không tin vào tình yêu”

“Tình yêu không phải tôn giáo. Nó tồn tại dù cậu có tin hay không.”

Cuốn sách dành cho những tín đồ yêu thích những câu chuyện tình đậm chất American.

Mối tình kỳ lạ giữa một cô gái nhập cư Jamaica – Natasha và một chàng trai Mỹ gốc Hàn – Daniel; một cô gái không bao giờ tin vào những điều không thể chứng minh được mà tình yêu là một trong số chúng và một anh chàng mộng mơ, thích làm thơ; họ như những con người tồn tại ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, được kết nối với nhau bằng những sợi dây liên hệ nhỏ nhất – giống hệt như nguyên tử và neutron trong học thuyết bánh táo của Carl Sagan. Nhưng kết quả cuối cùng là một vụ nổ Big Bang của một tình yêu đâm chồi và nở rực trong vọn vẹn 12 tiếng đồng hồ ở thành phố New York đầy hỗn độn. Đừng đứng từ góc độ thực tế để nhận xét cuốn sách, đừng mỉa mai rằng chẳng có tình yêu nào lại nảy sinh nhanh như vậy, sớm nở tối tàn. Nhưng đây là sách mà, đâu phải đời thực mà ta lại phải cấm mình mộng mơ.

Một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, chẳng có những cú twist, những câu đố hắc búa cần lời giải nhưng nó cũng đủ cuốn hút để mình có thể đọc một mạch hết cuốn sách.

Bên cạnh câu chuyện tình yêu đầy mơ mộng đó, mình còn hiểu thêm về một thực tế đầy khắc nghiệt – cuộc sống của những con người nhập cư trái phép, bỏ xứ để tìm đến những đất nước xa xôi mong đổi đời. Họ sống mà không được thừa nhận, sống mà tương lai là một khoảng trống vô định. Đọc mà thấy thương những công dân Việt Nam đang cư trú bất hợp pháp tại nước ngoài, cố bám víu nơi xứ người để mong kiếm chút tiền gửi về quê. Dân ta thì lại cứ nghĩ rằng họ sống sung sướng tại một quốc gia giàu có mà ngại trở về quê hương.

‎- Anh SoShi‎

Trong phần “Về tác giả” đã miêu tả Nicola Yoon như “một người lãng mạn đến hết thuốc chữa, luôn tin tưởng chắc chắn rằng bạn có thể sa lưới tình yêu chỉ trong nháy mắt, và tình yêu đó sẽ kéo dài mãi mãi.”

Khi đọc, mình cũng có cảm giác mong chờ một lúc nào đó sẽ sa lưới tình yêu trong nháy mắt, và tình yêu đó sẽ kéo dài mãi mãi 😀 😀 😀 .

Quyển sách này rất thích hợp mang theo trong những chuyến du hành vì nó vô cùng duyên dáng và dịu dàng. Trong suốt chuyến đi chơi đầu tháng sáu, mình mang nó lên máy bay, lên xe bus, đến quán cà phê rồi về khách sạn. Mỗi một nơi dừng chân liền đọc một ít, vừa nghe Euphoria vừa đọc. Trong không khí tĩnh tại an bình, mình cảm thấy từng dòng đều tràn đầy sự lãng mạn, mỗi trang đều thấm đẫm yêu thương.

Thế thì, đây là một chuyện tình như thế nào?

“Daniel: Có một câu tiếng Nhật mà tôi rất thích: Koi no yokan (Dự cảm về tình yêu). Nó không có nghĩa là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nó gần giống yêu từ cái nhìn thứ hai hơn. Đó là cảm giác khi ta gặp một người mà tao biết rằng rồi mình sẽ yêu người đó. Có thể ta không yêu người đó ngay tắp lự, nhưng tình yêu kiểu gì rồi cũng đến.”

Lúc Daniel và Natasha gặp nhau, khi ấy thế giới bừng sáng, sáng tới mức dù cố mà chối bỏ vẫn chẳng thể thoát được. Loại cảm tình này lạ lùng đến độ một cô gái luôn trang bị đầy đủ logic khoa học cũng chỉ có thể lý giải sự quyến luyến này bằng “thuyết Vật chất tối – thứ vật chất chiếm hai mươi bảy phần trăm vũ trụ – thứ vật chất khiến người ta có thể liên kết lại với nhau.”

Và nó được cậu Thi sĩ Daniel diễn giải thẳng thừng theo đúng lẽ thơ văn “Vật chất tối chính là tình yêu. Nó là lực hấp dẫn.”

Ừ, rồi họ yêu nhau. Với chiếc hôn, vài xung đột và những cảnh quang lãng mạn.

Nhưng! Khoan hãy nghĩ về một cái kết tốt đẹp ấy đã! Vì nếu chỉ dừng ở đấy thôi thì mình đã không yêu thích quyển sách này đến vậy.

Bởi “Mặt trời cũng là một vì sao.” là một quyển sách đẹp như cổ tích mà cũng thật như đời thường. Nó lãng mạn (đến phi thực tế một chút) vì khả năng chúng ta yêu và được yêu từ cái nhìn đầu tiên quá ít, và chân thật vì chúng ta gặp gỡ một hoặc nhiều người mỗi ngày nhưng chẳng hề hay biết suy nghĩ của đối phương và ngược lại. Quyển sách này, kỳ lạ thay lại có rất nhiều nhân vật không ngờ đến.

Bởi tâm tư là thứ mà lòng ta giấu mãi, cho dù giải bày lắm lúc không ai hiểu cho.

Natasha: “Đôi lúc thế giới của bạn chao đảo dữ dội đến mức khó mà tưởng tượng nổi việc những người khác không cảm thấy sự rung chuyển đó.”

Khi đang đọc bài viết này, bạn đang buồn hay đang vui, đang tức giận hay cảm thấy nặng lòng? Mình không thể biết, thậm chí người ngồi cạnh bạn cũng chẳng hề hay. Chúng ta chỉ có thể giữ nỗi niềm và tâm tư trong lòng mình, chờ đợi nó qua đi, hoặc sẽ mang theo nó đến chết.

Chúng ta sẽ mãi nghĩ như thế, cho đến một lúc nào đó, gặp được một người xa lạ và bằng một lẽ tình cờ, họ khai đã mở nỗi lòng cho chúng ta như cách mà Natasha đã cứu Irene khỏi cái chết mà chính cô đã sắp đặt trong tuyệt vọng. Nhưng cũng vì sự vô tình đó mà ta có thể gián tiếp thay đổi định mệnh của nhiều người. Chung quy lại, cũng chỉ là vòng xoay của định mệnh, cuộc đời lưu chuyển theo từng trang sách và bạn sẽ thấy có nhiều câu chuyện hơn là một tình yêu trong sáng, nhiều nỗi buồn hơn là một chuyện tình viên mãn.

Chúng ta cũng chẳng biết được thời gian mà chúng ta yêu một người là bao lâu, điều đó nghe chừng có chút đáng lo. Nhưng đừng vì thế mà hãi sợ tương lai, bởi mai sau dù li biệt, hãy cứ biết rằng thời gian mà chúng ta đã từng dành cho nhau đều là những ký ức trân quý nhất.

Để mai này gặp lại, biết đâu được, chúng mình lại yêu nhau.

Câu chuyện cổ tích này ấy mà, khép lại rồi vẫn sẽ tiếp tục.

Gụ Gụ Writes Something