Mình Buồn Đủ Rồi, Mình Hạnh Phúc Thôi! – Trí

“Mình Buồn Đủ Rồi, Mình Hạnh Phúc Thôi!” sẽ đưa các bạn đến với những cung bậc của yêu thương, hờn giận nhưng nó không hề mang cảm xúc tiêu cực mà là những trang văn nhẹ nhàng, sâu lắng và trưởng thành hơn. Ai cũng phải lớn, phải trưởng thành, phải chấp nhận mất mát là một phần của cuộc sống.

Review Mình buồn đủ rồi, mình hạnh phúc thôi!

Điều nhiệm màu nhất của tuổi trẻ màu sau này chúng ta không thể có được, đó chính là sự lãng quên.

Tuổi trẻ sẽ chóng quên đi một người từng xuất hiện năm ấy. Nhưng khi trưởng thành rồi, chúng ta lại nhớ rất rõ, rất sâu một người từng làm mình đau. Nỗi đau không dữ dội như sóng trào nhưng nó âm ĩ trong lồng ngực suốt tháng năm về sau. Lúc ấy chúng ta ước gì mình bé lại để không gồng gánh quá nhiều thuong tâm!

Văn phòng nhẹ nhàng, sâu lắng và nhiều dư vị. Đôi khi thấy hình ảnh bản thân mình hiện hữu trong từng câu chữ. Con người là vậy, chuyện buồn thì thường nhớ lâu, để rồi khi yếu lòng lại lôi ra gặm nhấm nỗi u sầu.

Mình buồn đủ rồi mình hạnh phúc thôi của Trí là chuỗi những câu chuyện mà trong đấy bạn sẽ thấy như chính chúng ta vậy. Mỗi câu chuyện của Trí luôn làm cho mình cảm thấy như ở trên thế giới này không chỉ còn mỗi mình cô độc nữa. Đã theo dõi và có tất cả những quyển sách của Trí nhưng ưng nhất là quyển này vì thiết kế rất đẹp, nội dung thì không cần bàn rồi, đặc biệt còn có thêm chữ ký của Trí nữa.

Buồn vậy là đủ rồi, yêu bản thân và phải thật hạnh phúc nhé tôi ơi!

– Phạm Huyền

Trích dẫn Mình buồn đủ rồi, mình hạnh phúc thôi!

“NẾU MỘT NGÀY BẠN BIẾT ĐƯỢC CON BẠN LÀ ĐỒNG TÍNH

Nếu một ngày bạn biết được con bạn là người đồng tính. Bạn thử nghĩ cảm giác ấy sẽ như thế nào?

Vâng, chắc chắn nó giống như việc bạn rơi tự do vào vực sâu, bao nhiêu kỳ vọng, bao nhiêu niềm tin bạn nuôi nấng và đặt để về đứa con của mình bỗng chốc tan biến hết. Bạn sẽ đứng không vững, trời đất như quay cuồng. Có điều gì đó đang vỡ nát giữa lồng ngực khiến cho bản thân bạn cảm thấy tồi tệ đến bất lực. Và bạn không nghĩ rằng điều tồi tệ này lại rơi vào chính cuộc đời bạn.

Bạn dằn vặt bản thân rằng, chắc mình ăn ở tệ bạc lắm hoặc kiếp trước làm điều gì ác độc lắm nên bây giờ mới phải chịu hình phạt như thế này. Bạn tưởng tượng ra viễn cảnh, bạn sẽ biết ăn nói như thế nào với hàng xóm, bạn bè và dòng họ. Bạn bắt đầu sợ hãi rằng một ngày nào đó có ai biết được chuyện động trời này, chắc là gia đình bạn sẽ xấu hổ và nhục nhã ê chề. Vâng, chính lúc ấy, trong thâm tâm bạn đang tự vấn với hàng trăm mối lo.

Bạn trách đứa con mình là hư hỏng, thậm chí bạn đánh nó nhưng sao lòng bạn đau thắt lại thế này. Sao mà bạn không biết được kia chứ? Là cha là mẹ nuôi con từ khi lọt lòng đến lúc nó trưởng thành thì sao mà không nhận ra sự “khác thường” của con cái mình. Chỉ là bạn luôn trấn an bản thân là không phải, bạn chối bỏ đi ý nghĩ ấy và luôn thắp lên trong lòng một niềm tin rằng một ngày con bạn sẽ đổi khác. Nhưng không. Chính giây phút đứa con bé bỏng ngày nào giờ đã lớn khôn và quỳ trước mặt bạn thú nhận tất cả rồi tạ lỗi trong nước mắt giàn giụa, thì khi ấy bạn biết rằng chính cái niềm tin le lói ấy cũng vụt tắt hẳn.

Chẳng phải chúng ta sinh ra một đứa con, điều mà chúng ta mong mỏi là nhìn nó lớn lên, có sự nghiệp ổn định, có một gia đình hạnh phúc. Thì giờ đứa con bé nhỏ ngày nào đã cao hơn bạn nhiều, có một công việc rất tốt, có một địa vị xã hội đáng ngưỡng mộ và biết đâu đấy nó cũng đang hạnh phúc với một người mà nó lựa chọn là bạn đời. Vậy tại sao bạn lại thất vọng?

Điều làm bạn đang buồn là vì bạn nghĩ đứa con của bạn không bình thường, là dị biệt với xã hội. Mà trên đời này, điều gì khác thường vốn hay bị lên án. Nhưng bạn hãy nhớ rằng, chúng ta, và kể cả con bạn, ai cũng chỉ có một lần để sống trên đời, và không ai sống thay cuộc đời của mình cả.

Thế tại sao lại phải sợ sự dè bỉu hay gièm pha của miệng đời.

Con bạn đâu phải là một đứa hư hỏng. Nó vẫn sống tốt và thành công đấy thôi. Đừng nghĩ bạn “bẻ thẳng” con bạn trở lại để nó lấy vợ sinh con như những người đàn ông kia là bạn làm đúng và thương con. Đó là sai lầm, là tội lỗi, là vô hình trung bạn đẩy con bạn vào địa ngục trần gian.

Hãy để cho con bạn sống đúng với giới tính của nó. Hãy tìm hiểu nguyên nhân mà bạn tạm cho rằng con bạn “bị đồng tính”. Nó không khác thường mà nó đặc biệt giữa cuộc đời này. Bạn hãy nghĩ về những gì nó đang làm và nỗ lực để có được vị trí như ngày hôm nay, chả phải nó đang muốn chứng minh cho bạn biết nó cũng “bình thường” như bao người ngoài kia đấy sao.
Rồi một ngày nào đó, nó sẽ dắt một người con trai về ra mắt bạn, người con trai ấy thương nó như chính bạn vậy. Bạn thấy đôi mắt nó long lanh vì hạnh phúc khi được người con trai kia quan tâm. Mà bạn biết không, tình yêu là điều vi diệu nhất cuộc đời này, chắc chắn khi ấy bạn sẽ hạnh phúc vì con bạn đang hạnh phúc.

Bạn thấy tụi nó về sống chung một nhà, bạn thấy tiếng trẻ con ríu rít quanh sân, đó là những đứa con nuôi mà tụi nó đã hết lòng chăm sóc như chính con ruột của mình. Vậy thay vì bạn có một nàng dâu, bây giờ bạn lại có thêm một đứa con trai nữa, lại còn có những đứa cháu ngoan ngoãn xinh xắn. Thế bạn cần gì nữa giữa cuộc đời này.

Nếu một ngày bạn phát hiện con bạn đồng tính, bạn đừng tuyệt vọng. Hãy để niềm tin cuối cùng trong bạn biến thành động lực giúp bạn và đứa con bạn yêu thương hết lòng vượt qua những con sóng dữ của cuộc đời này!”