“Ngài Cóc đi gặp bác sĩ tâm lý” được chắt lọc từ những nghiên cứu mà ông đã rút ra từ thực tế, sâu chuỗi chúng thành tài liệu sơ lược và truyền tải dưới dạng một câu chuyện dành cho những người đang tìm hiểu, nghiên cứu về bệnh trầm cảm, chữa lành.
Review Ngài Cóc đi gặp bác sĩ tâm lý
Mình tìm đến dòng sách tâm lý với mong muốn hiểu thêm về chính mình. Để gỡ những nút thắt suy nghĩ của bản thân. Mình hiểu được rằng căn bản khi còn quá nhỏ chúng ta không thể nào xây dựng cho mình một sự nhất quán. Đặc biệt với một xã hội nguồn thông tin khổng lồ như ngày nay thì nó lại là vấn đề. Nếu không hiểu chính mình và cứ lao theo dòng chảy thì mình chả khác nào một con thiêu thân lao vào đám cháy. Khônh phải ai cũng may mắn có một sự định hướng, bao dung ngay từ đầu. Vì vậy bản thân mình vận động, nội lực là một điều quan trọng không kém.
Quyển này viết về câu chuyện của chàng cóc. Đâu đó mình bắt gặp chính mình của những tháng năm qua. Lịch sử có thể không lặp lại nhưng con người thì có. Biết bao nhiêu sự tìm kiếm, biết bao nhiêu lời giải đáp đều bắt đầu từ hỉ, nộ, ái, ố của đời người.
Bạn tin vào điều gì?
Chúng ta ít để ý nhưng thật sự mọi cái mà ta làm nó bắt nguồn từ niềm tin của chúng ta. Đặc biệt niềm tin này đến từ những người chúng ta yêu thương. Con người thật sự may mắn khi có ngôn ngữ, khi có sự truyền đạt và tiếp thu cực nhanh từ thế hệ trước. Và vì vậy sự thay đổi một niềm tin đôi khi vô cùng khó khăn.
Sức đề kháng của chúng ta khi còn nhỏ quá yếu. Ta có thể có những niềm tin mù quáng. Thậm chí day dứt đau đớn bởi những niềm tin sai lầm đến từ người thân yêu.
Một định nghĩa sai về yêu thương cũng dẫn đến biết bao nhiêu đau khổ trong đời. Nếu thật sự thương nhau người ta có nhẫn tâm để nói với nhau những lời cay đắng đến thế?
Sự đồng điệu
Một kẻ bắt nạt và một kẻ chịu sự bắt nạt đồng hành cùng nhau. Đôi lúc con người cần những tình cảm mãnh liệt để biết rằng họ đang sống. Thậm chí là hi sinh, là đau đớn, là cho đi hết, là chịu đựng… Họ sẽ than vãn nhưng họ sẽ không chấm dứt. Vì chấm dứt họ không có cảm giác là họ đang sống. Họ mặc định cuộc đời họ là như thế.
Khi quen với cuộc sống như thế người ta sẽ chấp nhận. Nếu họ nhận ra vấn đề họ biết họ đau nhưng khả năng họ thay đổi sẽ rất ít. Bởi thay đổi nó còn đau đớn hơn nhiều so với việc chịu đựng. Họ quen đóng vai nạn nhân cho đời mình. Có lẽ đau chưa đủ nhiều người ta cũng chưa đủ để buông. Hoặc là chấp nhận, hoặc là phải sống cuộc đời khác.
Bạn đủ thương mình chưa?
Có đôi lúc giữa tất bật phố thị ta đừng đó khóc cho một trận thỏa thuê phận người. Vì sống cho người đến độ quên sống cho mình. Ta tha thứ cho người nhưng quên tha thứ và yêu thương mình một cách thật tâm. Ta được dạy phải tử tế, yêu thương, cho đi với người khác và quên mình.
Ta đồng hóa rằng sống cho mình là ích kỉ. Nhưng nghĩ cho kĩ ta kết nối nhiều là để làm gì? Vẫn là sống cho mình. Không phải nâng mình lên để đạp đổ người khác. Mà là yêu thương mình đủ đầy để nếu có vấp ngã ta vẫn còn tự đứng lên mà đi tiếp. Bên cạnh vật chất chúng ta vẫn cần một tâm thá bình yên để sẵn sàng đồng hành với đời.
Có thể bạn cũng sẽ gặp lại chính mình qua quá trình trị liệu tâm lý của chàng cóc.
– Tiên Hề
Trích dẫn Ngài Cóc đi gặp bác sĩ tâm lý
“Điều này có thể hơi thẳng thắn, nhưng Cóc à, chỉ có cậu mới giúp được bản thân cậu thôi. Có rất nhiều câu hỏi mà cậu nên cân nhắc. Ví dụ như Cậu có thể ngưng phán xét bản thân không?, Cậu có thể trở nên tử tế hơn với chính mình không?, và có lẽ câu hỏi quan trọng nhất trong số ấy là Cậu có thể yêu thương bản thân mình không?.”
“Tôi biết có thể họ không ý thức được rằng mình đang làm gì, nhưng tôi phải trách họ. Chẳng còn ai khác cả. Lỗi là do họ. Tôi đã phải sống một cuộc đời sa đọa. Chàng Cóc tuôn trào những giọt nước mắt cay đắng vì phẫn nộ. ‘Thật chẳng công bằng,’ nó nói. ‘Chẳng công bằng một chút nào hết. Và rồi nó lại tiếp tục nức nở.”
“Chẳng có sự chỉ trích nào nặng nề hơn sự tự chỉ trích, và cũng chẳng có vị Thẩm phán nào khắc nghiệt hơn chính chúng ta”, ông Diệc đáp lời.
“Trời đất.”, chàng Cóc kêu lên. “Ý ông là chúng ta có thể tự trừng phạt bản thân sao?”
“Nặng nề là đằng khác,” ông Diệc đáp. “Bao gồm cả tra tấn và trong một vài trường hợp nghiêm trọng là tử hình. Nhưng vấn đề ở đây là, cho dù mức án có nhẹ đi chăng nữa, nó cũng có thể kéo dài cả đời.”
“Ý ông là tôi nên tự chịu trách nhiệm đối với hành động của mình ư?”
“Và đối với cả cảm xúc của cậu nữa,” ông Diệc trả lời. “Đây là hành động rất Người trưởng thành, và dĩ nhiên nó cũng sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng nó có ưu điểm to lớn hơn so với việc đổ lỗi cho người khác.”
“Đó là gì vậy?” Chàng Cóc hỏi.
“Nó có nghĩa là cậu có thể bắt đầu làm điều gì đó với chúng. Nếu cậu tự chịu trách nhiệm với bản thân, cậu nhận ra rằng cậu là người nắm quyền kiểm soát. Từ đó, cậu biết rằng mình có khả năng thay đổi hoàn cảnh của mình, và quan trọng hơn cả là thay đổi chính mình.”
“Khi chàng Cóc quay trở lại Lâu đài, việc đầu tiên nó làm là nhìn vào cuốn nhật ký của mình. Cuốn nhật ký gần như đã trống trơn từ lâu, trừ những lịch hẹn với ông Diệc được ghi lại. Nhưng dạo gần đây, đời sống xã hội của nó bắt đầu được cải thiện và nó đã có nhiều lịch hẹn hơn.
Lúc nó rơi vào trạng thái phiền muộn và trước khi Chuột Chũi phát hiện ra nó, chàng Cóc đã phải trải qua sự buồn bã cực độ. Lúc ấy, thời gian dường như kéo dài hơn trước mắt chàng Cóc, tựa một sa mạc vừa không có điểm dừng vừa không có biển chỉ dẫn, mỗi ngày trôi qua chỉ đem lại sự trống trải và chẳng khác gì đang cướp đi mục đích sống của nó. Chàng Cóc đã ép bản thân chỉnh đốn lại sự hiện hữu của mình bằng cách đi bộ hằng ngày, thế rồi các buổi tham vấn tâm lý ít nhất cũng đã cho nó điều gì đấy để làm trong khoảng thời gian vô thức khi phải đợi tới buổi tiếp theo.
Dần dần, mọi thứ gần như bắt đầu thay đổi khi nó cảm thấy khá hơn, như thể sự phát triển ở thế giới nội tâm phản chiếu lại đời sống xã hội đang ngày một khá hơn của nó. Chẳng hạn như tuần trước, nó có tham dự cuộc họp thường niên của Câu lạc bộ Cricket Bờ sông, cũng là nơi mà nó được bầu làm Chủ tịch. Mọi người đều đến dự và chào đón nó, rồi bày tỏ rằng họ vui ra sao khi nhìn thấy nó đang ngày một khá lên.
Điều khiến chàng Cóc bất ngờ và hạnh phúc hơn cả là nó được tặng một chiếc cà vạt mới với sắc xanh lá, hoa cà và màu sô-cô-la vô cùng trang nhã. Mọi người cổ vũ nó khi nó tháo nơ ra và đeo chiếc cà vạt mới toanh lên cổ, tất cả những điều này đều khiến nó cảm thấy vô cùng ấm áp. Nó còn nhận ra rằng các ngày thứ Bảy sắp tới sẽ vô cùng bận bịu vì những trận Cricket của mùa giải mới đang cận kề, rồi nó ghi lại điều này vào trong nhật ký. Sa mạc cô độc của nó giờ đã bắt đầu nở hoa.”