Người Khổng Lồ Ngủ Quên – Kazuo Ishiguro

Câu chuyện về những người già thì có mấy người trẻ sẽ có hứng thú chứ? Nhưng không, đây là một quyển fantasy không hề giống với bất cứ quyển nào từng có. Nó là cuộc hành trình mang nét thần thoại với vị hiệp sĩ già, chàng chiến binh trẻ tuổi, những con quỷ đáng sợ hay con rồng cái uy mãnh, nhưng tuyệt nhiên đây càng không phải là truyện cổ tích dành cho trẻ em. Nó là câu chuyện đầy tính triết lý và chiêm nghiệm, nó có những chi tiết đầy ẩn ý buộc người đọc phải suy ngẫm về ký ức, về tình yêu và về chiến tranh loài người.

“Khi quá khứ bị lãng quên và những điều tốt đẹp của nó đều biến mất một cách tàn nhẫn được sống lại. Song cùng lúc đó, những điều xấu xa tưởng chừng đã bị vùi dập trong lớp tro cũng bị đào bới ra. Vậy liệu ta có chọn cách nhớ ra không? Hơn nữa, đó lại là ta đã gây tổn thương đến cho một người khác?”

Review (2)

Người khổng lồ ngủ quên là câu chuyện không dành cho những người nóng vội. Cá nhân mình, phải thật kiên nhẫn lắm mới chịu được cách hành văn lê thê của bác Kazuo Ishiguro. Mà cũng bởi đây là hành trình của hai ông bà lão tuổi cao sức yếu trên con đường tìm lại kí ức.

[Đoạn dưới có hơi spoil tí]

Có rất nhiều chi tiết khiến mình bực mình khi đọc nó, tiêu biểu như cách cụ ông gọi cụ bà là ‘công chúa’. Thậm chí mình còn cất công tìm bản Eng để đối chiếu. Về sau, mình đoán đó là dụng ý của tác giả, khi thân phận thật của từng người được bóc tách qua từng lớp lang của câu chuyện. Cách gọi sến súa ‘công chúa’, mình đoán đó là của những hiệp sĩ, như Mario, cả đời dấn thân vào công cuộc giết quái vật, cứu công chúa.

Cách Kazuo Ishiguro kể chuyện, tài tình tới nỗi, dù cảm nhận được sự lê thê không cần thiết đang chờ đón nhưng mình vẫn đọc một mạch không biết chán. Có lẽ, tác giả dụng ý kể một câu chuyện cổ tích cho trẻ nhỏ, mạch truyện đều đều, từ từ không biết mệt mỏi như bước chân của hai nhân vật chính. Hoặc giả thử, đó cũng chính là cách ký ức của mỗi người hoạt động: một chút nhớ nhung, một chút tưởng tượng, một chút chậm rãi.

Bìa cuốn sách có bảo, “Người khổng lồ ngủ quên là câu chuyện kể đơn sơ mà mạnh mẽ về tình yêu, tuổi già và sự mất mát.” Còn với mình, đây lại là câu chuyện kể về sự giằng co giữa việc quên và nhớ, hay nói cách khác, giữa những kí ức xây dựng nên tình yêu và những kí ức cần được lãng quên. Theo như góc nhìn của Kazuo Ishiguro, ký ức nào cũng đóng vai trò quan trọng trong đời người, và dẫu có già nua đến đâu, dẫu có đáng buồn bao nhiêu, thì ký ức không phải là thứ để lãng quên. Giống như các quái vật trong truyện thì yếu xìu, miễn là bạn đủ dũng khí để vung nhát kiếm của chính mình.

– Cham Chi Meo

Có lẽ “Người khổng lồ ngủ quên” là tác phẩm đầu tiên mà mình mất gần 2 tháng để đọc. Lý do chỉ vì mình không chịu nổi cách kể chuyện lê thê của Kazuo Ishiguro. Nhưng sự tài tình của Kazuo chính là ở chỗ đó, dù câu chuyện có dài lê thê như thế nào thì Kazuo cũng đã khiến mình phải đọc hết và quả thực, nó đã đọng lại trong mình một khoảng thời gian khá dài.

Mình nghĩ tác giả kể một cách lê thê như thế là có mục đích. Có thể vì ông muốn làm như đang kể một câu chuyện cổ tích, cũng có thể vì ông muốn kể câu chuyện này như những mảnh ký ức đang chuyển động: một chút chậm rãi,một chút tưởng tượng thêm cả một chút nhớ nhung.

Mở đầu là câu chuyện về hai cặp vợ chồng già Axl và Beatrice sống qua ngày với những ký ức mờ mờ ảo ảo. Cuộc sống của đôi vợ chồng này gần như không tồn tại cái gọi là quá khứ. Tuy vậy, họ vẫn chăm sóc, yêu thương nhau, vẫn cố chắp vá những mảnh ký ức rời rạc để rồi mơ hồ tin tưởng rằng mình có một cậu con trai và quyết tâm đi tìm người con ấy mặc dù chẳng nhớ rõ hình hài, chẳng biết đứa con ấy bị thất lạc bao giờ.

Kazuo Ishiguro đã dẫn dắt chúng ta vào một thế giới mờ ảo, nơi cặp vợ chồng già ấy đã gặp biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ: nào là chiến đấu với yêu tinh, nghe chuyện về con con thuyền sẽ đưa ta ra một hòn đảo mà ở nơi đó, mọi ký ức đều bị chôn vùi. Rồi sau đó lại dẫn dắt ta đến với tuyến nhân vật thứ hai. Đó là một vị hiệp sĩ mang tên Wistan với sứ mệnh giết chết con rồng Querig- thủ phạm gây ra làn sương khiến mọi ký ức đều bị mất đi.

Cùng với vị hiệp sĩ kia và cậu chiến binh người Saxon dung cảm –Edwin, họ lại tiếp tục gặp được Gaiwain- một vị hiệp sĩ già mang trọng trách bảo vệ con rồng kia theo lời của Vua Arthur vĩ đại.

Nối tiếp là câu chuyện về Jonus- một tu viện trưởng kì lạ với cái tu viện muốn cướp đi sinh mạng của Edwin và Wistan. Ở nơi đây, những bí mật về cuộc chiến tàn khốc giữa người Saxon và người Brition dần được hé lộ. Axl và Beatrice nhận ra rằng cuộc chiến người Saxon và người Brition vẫn chưa có hồi kết. Hòa bình, những ký ức và sự thù hận đều bị che khuất bởi làn sương lãng quên kia. Để rồi đến khi Querig chết đi, chiến tranh lại tiếp tục, nhưng Axl và Beatrice lại lo lắng mặc dù trước đó là sự day dứt, mất mát vì ký ức biến mất. Sự lo lắng ấy, chính là lo lắng không biết mình có làm gì xấu, làm gì có lỗi với người vợ/chồng yêu quý của mình không? Và có lẽ, Axl và Beatrice đã thở phào nhẹ nhõm khi những ký ức bị mất đi ấy gần như là những ngày tháng tươi đẹp. Có một số khoảng tối xen kẽ trong những ký ức tươi đẹp ấy, điều mà làm cho người con trai yêu quý của họ phải ra đi, rồi chết vì dịch bệnh. Nhưng, chính tình yêu vĩ đại đã giúp họ vượt qua tất cả.

Sau tất cả, tôi lại nhớ tới lời Axl từng nói với Beatrice: “Công chúa của anh ơi,khi mặt đất vẫn cho phép hai ta sánh bước bên nhau như từ trước đến nay vẫn thế, thì không được đi bên em sẽ là điều lãng phí nhất với anh.”

Khi đọc được 1/2 cuốn sách, kỳ thực mình vẫn không hiểu tại sao cuốn sách này lại được đạt giải Nobel văn chương. Nhưng khi đọc tiếp về sau, mình mới nhận ra đây là một câu chuyên sâu sắc, về sự quên lãng và sự cần nhớ. Đôi khi, con người ta vẫn mong muốn được quên đi những mảnh ký ức trong quá khứ. Đúng, ai mà chẳng muốn quên đi những đau khổ, tổn thương, lỗi lầm, những nỗi buồn mà mình từng trải qua. Nhưng trong những mảnh ký ức ấy, còn có cả những sự hạnh phúc, những lí tưởng, tình yêu cao đẹp, những điều tốt đẹp mà con người ta đã mang lại cho nhau. Chắc hẳn, sẽ không một ai muốn quên đi những điều tươi đẹp ấy!

Người khổng lồ ngủ say là cái nhìn của Kazuo Ishiguro về mong muốn được nhớ và ước mong được quên. Một câu chuyện kỳ lạ, nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng sâu sắc, mang đầy những phép ẩn dụ khiến con người ta phải suy ngẫm. Nó như một màn sương quên lãng của cả xứ sở thần kì ấy phủ lên tâm hồn người đọc.

– Sưu tầm