Người Là Cuộc Tu Hành Đẹp Nhất Kiếp Này Của Tôi – Bạch Lạc Mai

Lần cập nhật gần nhất March 25th, 2020 – 09:08 am

Giá gốc 125.000 | Tiki 100.000

“Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” là một cuốn tản văn tự truyện duy nhất của Bạch Lạc Mai, gồm 6 chương, kể về chính cuộc đời của tác giả, hé mở dần những bí ẩn xung quanh nữ tác giả được mệnh danh là “ẩn sĩ tài nữ” này.

“Gió bụi mười năm, tung tích mười năm, câu chuyện mười năm, đối với tôi là cuộc sống một sớm một chiều, đối với người khác chẳng qua chỉ là mấy mùa hoa nở, mấy độ lá rơi. Những phong cảnh mà tôi đi qua, những câu chuyện mà tôi gặp, đều trở thành chất liệu, trở thành văn chương, để gặp gỡ với độc giả của trần thế. Nhìn tưởng như sầu não, nhưng kỳ thực lại sáng trong êm dịu, mỗi nhành cây một ngọn cỏ đều có linh hồn, từng câu từng từ đều có tình cảm.”

Review (2)

Văn Bạch Lạc Mai không phải là một thức văn vội vã đọc, vội vã hiểu rồi vội vã quên đi như đa số các tác phẩm thương mại ngày nay. Ấy là thức văn phải đọc chậm rãi, rồi cũng bởi đó, người đọc dần dà mới hiểu được hết ý vị trong từng con chữ của Bạch Lạc Mai.

Không ít người gấp gáp đọc văn Bạch Lạc Mai để rồi chê bai, thức văn sao mà khó hiểu và cầu kỳ đến chán nản. Nhưng, chỉ cần chậm lại một chút, tôi tin chắc ai cũng sẽ cảm thấy nghiền ngẫm ngòi bút của Bạch Lạc Mai là vô cùng xứng đáng. Bởi dường như từng câu từng chữ của Bạch Lạc Mai đều ẩn chứa ngụ ý đầy sâu lắng.

Sâu lắng nhưng không xa vời hiện thực, sâu lắng nhưng chạm đến xúc cảm người thưởng văn.

Nếu “Duyên” để lại vấn vương trong lòng người đọc bởi câu “Yêu một người có lẽ chỉ trong chớp mắt, quên một người lại có thể cần cả cuộc đời.” thì Bạch Lạc Mai tiếp tục dùng “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” rồi từng con chữ ấy len lỏi tận thâm tâm kẻ thưởng văn qua câu “Người trong lòng vẫn luôn an ổn, chưa từng rời đi, chỉ là không biết lúc nào, sẽ thay đổi tình ý.”(*)

Không hẳn là chỉ người từng yêu mới hiểu, thậm chí cả kẻ chưa yêu hay sắp yêu cũng thấm thía ý nghĩa trong câu văn không quá dài cũng không quá ngắn ấy.

Khó hiểu nhất là lòng người, dễ trôi tan như gió thoảng mây bay cũng là lòng người. Vạn vật dẫu có bị xoay vòng thì hẳn có thứ đổi thay, có thứ giữ nguyên, duy chỉ có lòng người là mờ mịt chẳng hay là mất còn thế nào.
Một người bên ta trải qua mưa to gió lớn nhưng chẳng ai dám chắc người ấy sẽ cùng ta an yên quá tháng năm bình lặng. Cũng như ta đậm sâu hoài niệm mãi một đoạn tình, mà ta nào hay sẽ có lúc bản thân đủ can đảm buông bỏ đoạn tình ấy?

Trong tình yêu, tuyệt đối không có khái niệm “mãi mãi”. Thế nào mới gọi là “mãi mãi”? Một đời một kiếp con người, hai ba năm ròng hay đơn giản là đến dạo nọ, chợt nhận ra tình ta cạn vơi đi mất?

Không một từ ngữ nào có thể khắc họa đậm nét và chân thật nhất tình ý của một người cả. Thế mới bảo Bạch Lạc Mai khiến người thưởng văn rất tâm đắc, “…chỉ là không biết lúc nào, sẽ thay đổi tình ý.” Mỗi một con chữ của Bạch Lạc Mai đều chân thành như thế, đều sâu sắc như thế. Không cố phô bày tài hoa hay trăng sao vốn từ, Bạch Lạc Mai chỉ đơn thuần dùng cái chất của mình để cảm trái tim người đọc.

“Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” chính là trong cái bình lặng có cái sống động, trong cái yên ắng có cái vội vã khiến ta dễ dàng chìm đắm cả một buổi chiều dài cùng tách trà lạnh. Nếu cảm thụ hết từng ý niệm của Bạch Lạc Mai, chẳng ai có thể chối bỏ bất kỳ tác phẩm nào từ ngòi bút an yên ấy.

Từ lúc bắt đầu chậm rãi thưởng từng con chữ của “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” đến lúc chính thức khép lại trang giấy cuối cùng, từng con chữ từng câu văn của Bạch Lạc Mai mãi đọng lại trong tâm tôi về không ít chuyện trong đời này.

Nếu bạn đang tìm một chốn bình yên giữa bộn bề vội vã, “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” chính là liều thuốc khiến bạn sống chậm lại. Sống đủ chậm để thưởng thức cái an lành trong văn chương và con chữ, đủ chậm để tự yêu thương mình hơn.

– Hồng Phúc

Bạch Lạc Mai hẳn là cái tên chẳng mấy xa lạ với người đọc. Có người yêu văn của Bạch Lạc Mai đến độ trìu mến nâng niu từng con chữ, cũng có kẻ chẳng thấm nỗi câu từ xa hoa ấy. Nhưng, chỉ cần dành thêm chút thời giam đọc đi ngẫm lại thức văn ấy, người đọc thấm được từng ý tứ sâu xa của Bạch Lạc Mai thì chẳng có ai có thể chối từ sức hút từng con chữ dưới ngòi bút ấy.

Không gói gọn trong bất cứ đề tài đầy tính khuôn khổ nào, tản văn “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” như một bức họa điểm đủ sắc màu về từng mảnh vụn vặt của đời người. Ngay từ chính tựa đề, tản văn này của Bạch Lạc Mai đã tạo nên kỳ vọng không ít với người đọc. Bàn về tình yêu, có tình yêu. Luận đến tuổi trẻ, có tuổi trẻ. Gợi về gia đình, có gia đình.

“Thời gian trôi đi thật là nhanh quá, bao nhiêu câu chuyện còn chưa kịp xảy ra, bao nhiêu lời hứa chưa từng được thực hiện, đã già mất rồi.”(*)

Bạch Lạc Mai luôn viết nên đôi ba câu văn mà đặt chúng ở bất kỳ hoàn cảnh sự tình nào đều phi thường phù hợp. Tình yêu, hoài bão thậm chí là cả một đời người đều bị thời gian vun vút làm đổi thay. Chúng ta có thể ôm ấp rất nhiều mộng tưởng, vẽ ra không ít dự đinh cho mai sau xa xôi chốn nảo chốn nao. Nhưng rồi đến một dạo nào đó, ta buộc phải nhận ra, vẫn chưa điều chi được thực hiện như ao ước nhưng thời gian đã vụt tan đi mất rồi.

Là nuối tiếc, là tự nhủ hay chỉ đơn thuần thở than vẩn vơ? Dẫu thế nào chăng nữa, thứ trôi tan đã trôi tan, thứ dở dang còn nối tiếp dở dang. Nhưng liệu rằng, khi ta chạy theo thời gian đầy vội vã kia, mọi thứ liệu có chuyển biến?

“Những năm tháng đó đã sớm nên quên lãng, những lúc cô độc, vẫn luôn không kiềm chế được mà nhớ lại vô vàn mảnh vụn.”(*)

Hệt như những gì Bạch Lạc Mai đã gửi gắm trong từng con chữ. Dù sự đời còn đang lưng chừng những bộn bề đầy vụn vặt, nhưng ta đều không thể thật sự lãng quên đi chúng. Dẫu không hiện rõ nét từng li từng tí nhưng chúng vẫn luôn như có như không gợi ta nhớ đến.

Thức văn của Bạch Lạc Mai thật sự chỉ xa hoa với những kẻ vội vã, gấp gáp. Còn với người thưởng văn, thức văn ấy ngược lại đầy gần gũi và dễ hiểu dễ thấm đến ngỡ ngàng. Thi thoảng đọc văn của Bạch Lạc Mai, không ít người đọc tưởng như đang nhìn lại chính tâm tư của bản thân mình. Bởi, từng câu chữ ấy đều dịu dàng chạm đến trái tim người đọc mà vuốt ve, mà thỏ thẻ.

Luôn có những khoảng khắc chúng ta mỏi mệt, muốn buông bỏ hết thảy sự tình. Vào những lúc ấy, thức văn của Bạch Lạc Mai chính là phương thức hữu hiệu xoa dịu xúc cảm của mỗi người. Những chiếc tản văn từ Bạch Lạc Mai đều dịu dàng như thế, tinh tế như thế. Để rồi bất tri bất giác, Bạch Lạc Mai đưa người đọc đến chốn an yên đầy hiền lành.

“Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” cũng không ngoại lệ. Từng câu chữ của tản văn đều đẹp đẽ đến nao nức lòng người. Để rồi khi khép sách lại, trong tận thâm tâm lại nuối tiếc không thôi, bản thân không tự kiềm chế mà muốn nghiềm ngẫm từng câu từng chữ thêm một lần, rồi lại thêm một lần nữa. Sẽ thật thiếu sót nếu bỏ lỡ cơ hội mang “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” về tủ sách của mình.

(*): Trích tản văn

/một vài dòng review của mình dành cho mọi người/

– Qupe Mey

Trích dẫn

“Sự tu hành đẹp nhất kiếp này chính là, người là trà, còn tôi là nước. Năm tháng thong thả trôi đi, đến hối hận cũng trở thành dư thừa, không có gì đáng cảm động hơn là cả đời bên nhau tình sâu nghĩa đậm, xứng đáng để trân trọng.”

“Đời người vốn dĩ không nên hối hận, nhưng trên chặng đường đi lại có quá nhiều điều chúng ta phải hối tiếc, quá nhiều niềm luyến lưu. Người đã từng yêu, chuyện đã xảy ra, không thể giả vờ như không tồn tại. Không dám hoài niệm quá khứ một cách quá dễ dàng, là sợ hãi vẫn còn có những lời hẹn ước chưa từng thực hiện. Sợ mình có lỗi với cố nhân, phản bội tuổi thanh xuân không lặp lại.”

“Kì thực con người luôn phải làm quen với sự cô đơn, không phải tất cả thời gian, hết thảy phong cảnh đều có người bên cạnh. Chúng ta rồi sẽ quen với việc chấp nhận sự rời đi của một ai đó. Bản thân mỗi người đều có sứ mệnh riêng, có những mối nhân duyên cần phải hoàn trả.”

“Cả đời chí ít phải có một lần, vì một người nào đó mà quên lãng bản thân, không cầu kết quả, không cầu đồng hành, không cầu có nhau, không cầu anh yêu em, thậm chí không cầu anh yêu em. Chỉ cầu trong những ngày tháng tuổi xuân rực rỡ nhất của em có thể gặp được anh.” Đây là những lời chỉ có dũng khí nói ra khi còn trẻ, sau này sẽ không còn dũng khí như vậy nữa. Cũng đúng, cả đời nên có một lần như thế, vì một người nào đó mà quên cả bản thân. Bởi vì có những cuộc tương phùng đẹp đẽ như thế, mới có thể gặp được phiên bản tốt hơn của chính mình.

“Tuổi tác càng lớn, hành trang lại càng trống rỗng. Chúng ta dần dần sẽ học được cách buông bỏ và quên lãng rất nhiều người, rất nhiều việc. Sau đó chỉ còn sót lại vài kí ức sâu đậm, lặng lẽ hoài niệm.”

“Chẳng cầu trong những tháng năm đẹp nhất gặp được người tốt nhất, chỉ nguyện những năm còn sống được tương phùng, lựa chọn một tòa thành sống với nhau đến già…”

“Những mối trần duyên gặp được ở kiếp này, cũng là kiếp số cả, chớ nênthề non hẹn biển, cuối cùng thì vẫn có ngày nhạc tàn người tan, khi ấy hãy nên bình tĩnh tùy duyên. Sống trong hoạn nạn nghịch cảnh, con người càng cảm thấy chân tình đáng quý, chỉ mong có được một người có thể nắm tay bên nhau, cùng nhau sống ẩn dật kiếp này.”

“Trên đời này vốn dĩ không có sự an định vĩnh viễn cũng không có phiêu dạt vĩnh viễn. Yên lòng với hiện tại, giản dị tự kiên trì, vui buồn tan hợp là chuyện buộc phải trải qua của đời người, tốt hay không tốt, cũng đều sẽ trôi qua cả.”

Tôi biết, đời này cho dù tôi đi về nơi đâu, ẩn cư ở phương nào, trước sau vẫn luôn có một người, thế thì người ấy, sẽ nhớ đến tôi, hơn nữa còn tưởng nhớ “dịu dàng cả đời cả kiếp.”