Nhẹ Bẫng – Francine Jay

Xuyên suốt cuốn sách “Nhẹ bẫng – Sống nhẹ nhàng, lòng nhẹ tênh, đời nhẹ bẫng”, tác giả muốn lan truyền triết lý “sống nhẹ”, liệu chúng ta có nên dần thay đổi suy nghĩ “cứ mua đi thế nào cũng có lúc cần”, “cứ gom lại biết đâu sẽ có lúc dùng”. Mọi lối suy nghĩ đều có lý lẽ riêng của chúng, cái tôi và bạn cần làm là điều chỉnh để tăng độ tương thích của chúng với cuộc sống của bạn, không mang lại gánh nặng cho bản thân và tâm trí.

Review Nhẹ bẫng

Mình yêu tiếng Việt đến độ đã có lúc mình cứ nao lòng để nhớ một từ thương. Và nhẹ bẫng là một từ như thế. Nhẹ bẫng nó gợi cho mình nhớ đến một ngày nhẹ nhàng, không vội vàng, thư thả, cuộn tròn trong chăn, ôm khủng long thêm xíu nữa rồi mới thức.

Đã có dạo mình lao đầu vào công việc rồi mệt nhoài trong giấc ngủ muộn về đêm trong lòng thành phố. Mình bị kiệt sức bởi dòng chảy cuồn cuộn như thế. Mình dừng lại, ngẫm và bắt đầu tìm một hướng đi khác.

Mình gặp mình qua quyển nhẹ bẫng này. Không vội mình cứ chầm chậm mà bắt đầu. Chầm chậm dọn dẹp lại căn phòng mến thương. Giặt mền, giặt áo gối, phơi nệm, phơi khủng long. Mở cửa sổ đón ánh nắng vào phòng. Tiếp theo là lau bếp. Lau nhà. Xong là tắm táp thơm tho. Thoa tí son và bắt đầu đi đến quán cà phê mình thích. Nghe đôi bản tình ca, viết đôi dòng cho ngày, rồi cảm nhận thời gian cứ chầm chậm mà trôi. Mọi thứ cứ nhẹ nhẹ. Buồn đau, mệt nhoài cứ bẫng đi.

Nhẹ bẫng còn là cái cảm giác tha thứ cho người. Đã có đôi lần tự hỏi bản thân đã hết lòng chưa? Bản thân có cần nhận lời cay đắng thế không? Bản thân có tệ đến thế không? Có nỗi đau nào nó đau đến mức như vậy. Đau đến mức mình tự nghi ngờ chính mình. Đau đến mức muốn tin mình sao khó đến thế. Đau đến mức thấy mình đơn độc miên viễn giữa dòng đời quá đỗi mênh mông. Những vết cứa ấy cứ để lại khoảng trống sâu ngoáy. Người rồi hết giận nhưng sao ta cứ buồn, cứ day dứt. Nó sâu đến nỗi dù có lấp đầy bằng biết bao yêu thương vẫn thấy mình chênh vênh, vô vọng.

Ấy vậy mà cứ nhớ, cho tim nó nhớ, khi đủ đầy rồi thì nó tự mà quên. Quên nỗi đau, quen hờn dỗi, quên day dứt… cho nó cứ trôi.

Tha thứ cho người xong thì tha thứ cho mình. Cho những dại khờ, nông nỗi. Cho cay đắng giận hờn. Cho những day dứt đầy chua chát. Xong rồi thì quay lại thương chính mình. Mình thương người ta đến thế vậy thì tại sao mình lại nhẫn tâm với chính mình?

Ngẫm lại nếu không thương mình thì khó để mà thương được người. Bởi mình cứ đòi hỏi sự quan tâm, sự yêu thương, mình hoang mang đầy sợ hãi và cầu mong người đừng rời bỏ ta. Đấy ai đâu mà chịu cho nổi. Nương nhờ cảm xúc nơi người ta chỉ còn lại sự hoang thẳm lòng đau. Thế nên hãy thương mình. Hãy hiểu mình. Có cho mình những phút giây nhẹ bẫng. Được thế cái tình thương nơi mình lại thật đẹp. Đủ cho người, đủ cho mình.

“Bạn thân ơi hãy cứ yêu thương đời
Dù đời không thương ta hãy cứ yêu thương hoài”.

– Tiên Hề