Oxford Thương Yêu – Dương Thụy

Lần cập nhật gần nhất October 2nd, 2020 – 03:00 pm

Oxford thương yêu trên hết là một câu chuyện tình nhẹ nhàng nhưng không kém phần dí dỏm vì sự khác nhau về văn hóa của hai người đến từ hai đất nước khác nhau. Một người là tiểu thư “thiên kim đài các” trong một gia đình gia giáo Việt Nam, một người là thanh niên thành đạt của đất nước Bồ Đào Nha. Những “hỉ nộ ái ố” của họ thông qua những câu đối thoại thông minh và hóm hỉnh sẽ làm độc giả bật cười. Với Oxford thương yêu, độc giả sẽ còn được đắm mình trong không khí cổ kính mà hiện đại của Oxford năng động, được tìm hiểu về đất nước và con người Bồ Đào Nha hiền hòa và phóng khoáng của một dân tộc nằm bên bờ Địa Trung Hải. …

Một câu chuyện rất ngọt….

Review Oxford yêu thương (2)

Dù ở bất kì khoảng thời gian nào trong cuộc đời, chúng ta đều mong muốn được đi khắp nơi, vẫy vùng khắp chân trời góc bể, có những chuyến đi thật riêng cho bản thân. Và ở những người trẻ thì khát khao đó mãnh liệt hơn bao giờ hết, sẽ thật tuyệt vời nếu xung quanh bạn luôn là những câu chuyện du học thú vị, những cuộc hành trình nhộn nhịp để giữ lửa cho giấc mơ của mình. Thế nên, bạn chắc chắn sẽ không thể thất vọng khi cầm trên tay “Oxford thương yêu”.

Nếu bạn may mắn lật giở những trang đầu tiên của “Oxford thương yêu” trong những buổi chiều mùa hè mưa tầm tã và không khí se lạnh tản mát trước hiên nhà, thì thật vô cùng bất ngờ và khoái chí bởi bạn sẽ được khoác lên mình cảm giác bản thân đang đồng hành cùng cô du học sinh Việt Nam Kim bắt đầu khóa cao học tại Đại học Oxford danh giá những ngày mùa thu và mưa lất phất rơi rét mướt trên khuôn mặt cô. Cũng như các bạn cùng trang lứa, Kim ấp ủ ước mơ du học từ thời trung học nhưng mãi tới khi tốt nghiệp đại học và đã có việc làm ổn định, cô mới đạt được một suất học bổng Cao học một năm tại trường đại học Oxford mà cô đã yêu thích từ lâu. Nhưng Kim không ngờ rằng vừa đặt chân đến Anh, cô đã vướng vào hàng loạt những khó khăn không thể tưởng từ việc nhập học trễ khiến cho khóa học của cô có thể kéo dài hơn một năm mà cô thì không có khả năng chi trả; những cám dỗ ăn chơi, tình ái giữa những du học sinh trong khu học xá ô hợp và chật hẹp những hai mươi nhân khẩu; sự phân biệt đối xử rõ như ban ngày của những sinh viên Anh và thậm chí của những vị giáo sư Oxford dành cho sinh viên các nước kém phát triển; cho tới những khó khăn về thời tiết lạnh giá khắc nghiệt của Oxford hay tồi tệ hơn cả là việc không có kĩ năng làm bài luận và phương pháp học hiệu quả…

Nửa đầu cuốn sách là những ngày tháng miệt mài học tập của Kim, vượt qua những khó khăn và định kiến của mọi người. Chỉ mới đọc đến chương “Kẻ gây thù chuốc oán”, bạn chắc hẳn sẽ lại muốn chạy bộ vào mỗi sáng, muốn lao đầu vào bàn học miệt mài, muốn bắt đầu chinh phục những cuốn sách chuyên ngành khó nuốt trôi như cô nàng Kim đã trải qua dưới sự quản thúc của Fernando.

Nếu những vấn đề mà tác giả Dương Thụy dành cho Kim vô cùng thực tế và khó nhằn thì sự xuất hiện của Fernando, một trợ giảng người Bồ Đào Nha đã ra tay giúp đỡ Kim trong học tập và cuộc sống của cô lại như sự tồn tại của ông bụt trong truyện cổ tích vô cùng thú vị và đầy mơ mộng. Cũng từ đây, “Oxford thương yêu” thực sự là những tâm tư, câu chuyện yêu thương nhẹ nhàng đan xen hài hước mà những người trẻ như Kim, Fernando, Mauricio, Vi Vi Le, David Wilson,… dành cho nhau.

Nhưng không dừng lại ở đó, “Oxford thương yêu” còn gieo vào lòng người đọc sự tò mò, niềm yêu thích những thành phố mà Kim đã đi qua. Những college nơi Oxford cổ kính và kiêu hãnh nhưng trầm mặc với những bức tường đá xám và những cửa gỗ chạm khắc công phu, những cầu thang, hẻm nhỏ lát đá cùng hàng dãy hành lang dài vô định nối college này sang college khác, khu học xá trên phố Woodstock là những dãy nhà cổ bé tí theo lối kiến trúc Victoria chứng kiến đoạn đường cao học miệt mài của Kim và cũng chính nơi đó đã mở đầu cho một mối tình nồng nàn của cô;

Lisbon mang một hương vị rất Bồ Đào Nha với những ngôi nhà ốp gạch men azulejos, những con đường lát đá kỳ công xen hai màu đen trắng, tháp Belém bằng đá sáng màu nằm lưng chừng mặt nước sông Tagus tiếp nối những yêu thương ngọt ngào của đôi tình nhân Oxford;

Thành phố Birmingham đa sắc tộc, văn hóa mà Kim không một lần muốn quay lại; New York sầm uất và đầy bận rộn tranh giành những nhớ nhung ngắn ngủi của Kim và Fernando…

Gấp trang cuối cùng lại khi cơn mưa dai dẳng vừa tạnh, “Oxford thương yêu” để lại những câu chuyện đại học hài hước, những quan điểm rất riêng lại vô cùng nhẹ nhàng của từng nhân vật về con người của mọi miền thế giới và một chuyện tình mãnh liệt đầy ngọt ngào. Nó xứng đáng để bạn đọc trong vài giờ để rồi lại ấp ủ thêm cho giấc mơ về một cuộc hành trình mới của mình nhiều năm nữa.

– Hoàng Khiết

Lúc đầu mình cứ tưởng đây là một cuốn sách nói về việc du học thuần tuý, chỉ ra những kinh nghiệm, những thứ cần chuẩn bị đề xách va li lên và đi đến những đất nước phát triển hơn để học hỏi. Nhưng không, khi bắt đầu đọc mình mới thấy câu chuyện của một du học sinh Việt chỉ là nền cảnh cho câu chuyện tình yêu vượt biên giới, tình yêu trong sácg, trong lành và thật đẹp. Kết thúc của câu chuyện là một cái kết có hậu, khi mà những người yêu nhau được ở bên nhau, một sự sống mới bắt đầu, dù rằng sẽ có nhiều khó khăn trong tương lai, nhưng tin chắc rằng với tình yêu đã trải qua quá nhiều thử thách như vậy, họ nhất định sẽ vượt qua được. Cô gái du học sinh tên Kim từ lúc một người ngây ngô, mang theo ước mơ to lớn đã trở thành một thạc sỹ, rồi thành một trợ lý cho GS ở đại học Oxford, rồi tìm được tình yêu của đời mình, một tình yêu dở khóc dở cười, có những lúc cứ nghĩ họ sẽ không thể đến được bên nhau, vì nhiều lý do, xa cách hay sự có mặt của những người thứ ba (thứ 4). Dường như câu chuyện lại một lần nữa khẳng định về sứ mệnh của một đời người. Mỗi người sinh ra có những sứ mệnh riêng, như Kim chẳng hạn, trên con đường cô đi để theo duổi ước mơ bỏng cháy được ấp ủ từ rất lâu rồi, cô đã gặp được tình yêu lớn nhất của đời mình, như một sự sắp đặt. Nếu cô sớm bằng lòng với một công việc ổn định ở VN với mức thu nhập không tệ, nếu cô không kiên quyết theo đuổi giấc mơ của mình, liệu co cố thể có những hạnh phúc tột cùng như thế? Liệu cô có thể có những trải nghiệm mà không cái giá nào mua được? Cuộc đời con người chỉ sống co một lần, tại sao cứ phải đi theo những lối mòn mà không tự tìm ra cho mình điều mình muốn, điều mình thực sự khao khát, có phải chính ta đã sống về người khác quá nhiều không? sống cho những ước mơ của người khác, sống cho những lời khen vô bổ của xã hội. Thực sự chỉ cần có ước mơ, và ước mơ đủ lớn, cùng với sự kiên trì thì cả vũ trụ sẽ chung tay giúp ta thực hiện ước mơ đó. Điều ấy tưởng chừng phi lý nhưng đúng hơn bất cứ lúc nào.

Cuốn sách cùng với lời văn trong sáng, giản dị, ngôn ngữ thực sự dễ thương giống như lời nói của chúng ta trong thường ngày, câu chuyện mà như chính ta đang được trải nghiệm những cảm xúc của nhân vật, điều đó là một thành công vô cùng to lớn của tác giả. Có một điều là so với tiểu thuyết ngôn tình giới trẻ đang say mê nghiền ngẫm ngày đêm, cuốn sách thật nhẹ nhàng, một khía cạnh của tình yêu thật đẹp. Tình dục đối với tình yêu giữa hai con người, một người ở Bồ Đào Nha và một người ở VN được sinh ra trong một gia đình gia giáo, có truyền thống. Cô gái đã nhận thức ra được tình dục không phải là “”dâng hiến”” hay “”phục vụ””, mà đó là sự cho đi, nhận lại, bằng tất cả những yêu thương. Bản thân mình thấy đó không phải là một suy nghĩ thiên về phương Tây, mà là một sự nhận thức đúng đắn. Có lẽ chúng ta sinh ra ở một đất nước đậm chất Á Đông, nên những sự việc kiểu ‘’ăn kem trước cổng’’ là khó chấp nhận được. Đó có lẽ vì người phụ nữ đã sống cho người khác quá nhiều, mà không để ý đến những chính cảm nhận của bản thân mình. Mọi cảm xúc đều cần được trân trọng. Điều đó không có nghĩa là dễ dãi hay buông thả,tin rằng tình yêu đích thực sẽ chỉ cho bạn thấy đâu là thời điểm và đối tượng thích hợp, càng không phải là người mà bạn có thể cho đi hoặc gửi gắm, mà là cùng cho đi, cùng nhận lại những thương yêu.

Tình yêu có thể bắt đầu từ những thứ bình dị đến như vậy, những quan tâm nhỏ nhặt hàng ngày, có lẽ Kim và Fernando chưa từng trao cho nhau những lời ngọt ngào cho đến khi họ ‘’vượt ra khỏi giới hạn cái thư viện’’. Đâu đâu cũng chỉ là những lời mắng mỏ hoặc cãi vã hoặc trách móc của một người ‘’thầy’’ với cô học trò bướng bỉnh nhưng đầy thú vị. Nhưng cả hai đều biết trong họ tình yêu đã nhen nhóm từ lâu. Những cảm xúc nhớ thương đều được diễn tả bằng một cách khá đặc biệt, những giận hờn hay những trách móc tất cả giống như là một sự che đậy mà bất cứ người tinh tế nào đều có thể nhận ra.

Đọc xong cuốn này mọi người thường có cảm nhận về người VN và sự hội nhập với thế giới, những tư duy về của người Việt… Mình thì không thế, mình chỉ thấy ấn tượng với tình yêu và sự theo đuổi ước mơ của cô gái Việt như đã nói ở trên.

Sẽ mua bản Tiếng Anh của cuốn này để đọc lại.

Tóm lại, sau cuốn này, mình tự rút ra cho bản thân được mấy điều:

  1. Muốn làm việc gì cũng phải giỏi Tiếng Anh
  2. Tình yêu thật sự thường đến sau tuổi 25
  3. Luôn luôn ước mơ và kiên trì theo đuổi ước mơ đó
  4. Trong lúc bạn đang ngồi viết Blog nhảm này thì bọn thế giới nó đang học cái gì đó để nhanh chóng đạt được ước mơ của nó.

– thuthuyhoangblog

Trích dẫn Oxford yêu thương

“Fernando bảo cô đừng trông đợi sự tử tế của bất kỳ ai. Cứ cố gắng hết sức rồi thì sẽ có một ‘quý nhân’ phù hộ”.

“Đến từ những nước nhỏ thì thì chỉ có một con đường là nỗ lực để đừng bị người ta xem thường”.

“Những lúc phải nộp bài theo nhóm, bị chúng bạn tìm cách né tránh không cho cùng gia nhập, Kim vừa chán nản vừa phẫn nộ. Mấy đứa sinh viên nước ngoài – mà đa phần là dân châu Mỹ La Tinh và châu Á – đành tụ lại thành một nhóm “hợp chủng quốc”.
Với vốn kiến thức rất “ô hợp”, thường nhóm không bao giờ có được điểm cao và luôn nhận được những nhận xét rất khắc nghiệt của giáo sư.
Một lần Kim ao ước: “Giá mà tụi sinh viên bản địa chịu “gánh” dùm mỗi nhóm một vài đứa nước ngoài thì điểm số mình không đến nỗi lẹt đẹt như vậy!” .
Fernando nổi giận phản đối: “Với ý nghĩ đó, tự em đã xếp mình vào hạng làm gành nặng cho người khác. Nếu muốn được nhìn nhận, phải có long tự trọng chứ!” .

“Lười biếng thì có thể tha thứ chứ dối trá thì không chấp nhận được”.

“Vậy mà thầy Baddley nói “Cô Kim đó đến từ một nước anh hung, dân tộc đó tuy nhỏ nhưng chiến thắng được bao nhiêu kẻ thù xâm lược”. Vậy mà, Fernando lắc đầu ngao ngán, có mỗi “giặc buồn ngủ” thôi mà cũng chịu thua”.

“Người khôn ngoan – Fernando đều giọng – hơn người dại ở chỗ biết tận dụng những cơ hội đến với mình hơn là chỉ lo chiều lòng những cơn tự ái hão vô bổ”.

“Bên đây không ai cho không ai cái gì; bồ bịch, vợ chồng cũng rạch ròi tính toán chi li…. Đời anh anh lo, đời em em lo. Bình đẳng tuyệt đối nên tình yêu mới thực sự trong sáng.”

“Sòng phẳng làm nên tình bạn tốt”.

“Hãy tự đi bằng chính đôi chân của mình!” – Giáo sư giận dữ – “Nếu không thể, tôi cho em mượn cái xe lăn này của tôi…”
“Thầy…” – Kim bật khóc.
“Một người khuyết tật và già nua như tôi còn bon chen làm gì – giáo sư Baddley cao giọng quát – nếu một người trẻ tuổi nhiều tiềm năng như cô tháo chạy?” .