Sâu Trong Ta Một Bông Hoa Luôn Rực Sáng – Wilhelm Stekel

“Sâu trong ta một bông hoa luôn rực sáng” như một lời thủ thỉ, nhẹ nhàng, yên bình trong cơn bão tuyết mùa đông lạnh giá. Bên đống lửa ta thì thầm những chuyện thẳm sâu. Chính con người, đau khổ thế, lạc lối thế nhưng vẫn luôn tìm về nơi ánh sáng mạnh mẽ nhất, bông hoa nội tâm có thể làm sáng rực cả thế gian này. Ai cũng có những tuổi trẻ, trải qua với những năm tháng thanh xuân đầy ắp lý tưởng sống, ý chí mạnh mẽ, rực rỡ phi thường. Ước mơ trăn trở, hằng đêm ngước nhìn, đau đáu về những lý tưởng xa xôi. Mỗi cuộc hành trình lại như một cuốn sách vỡ lòng, đầy ắp những tiềm năng vô tận.

Review Sâu trong ta một bông hoa luôn rực sáng (2)

ĐỪNG MONG ĐỢI CON ĐƯỜNG HOA HỒNG KHÔNG CÓ GAI, TÔI VẪN KHÔNG NGỪNG CỐ GẮNG ĐỂ HƯỚNG ĐẾN ÁNH MẶT TRỜI RỰC RỠ

Tôi xin khẳng định rằng con đường hoa hồng ấy nếu thật sự có tồn tại thì sẽ toàn là gai rỉ máu bởi bước chân chinh phục của chính ta.

Con người ta rất buồn cười ở chỗ luôn ham muốn thành công nhưng không bao muốn lao động, hễ vắt óc suy nghĩ một vài vấn đề là lại “than ôi!” ngay lập tức. Nó trở thành bức tường của không ít người luôn “há miệng chờ sung”.

Sau khi học đại học xong, cô bạn của tôi đã hăm hở mở một cửa hàng kinh doanh mĩ phẩm. Cô ấy luôn nghĩ mình sẽ thành công, đó là chuyện tất nhiên mà không bao giờ nghĩ nó có thể thất bại.

Và rồi đúng như sự nhiệt tình mà không có suy nghĩ ấy dã hạ gục bạn tôi ngay trong lần đầu ấy.

“Tôi không còn gì để hi vọng nữa”_ cũng phải, ai ở trong hoàn cảnh ấy mà không thoáng chốc suy nghĩ tiêu cực.

Nhưng người có ý chí, bản lĩnh sẽ nản thoáng chốc rồi quay lại ngay thời điểm bắt đầu để làm lại từ con số không. Bởi đâu có con đường tắt nào tới thành công đâu, ,phải vượt qua bùn lầy và chịu nhiều sức nặng con người ta mới trân quý quá trình gian nan.

Vậy làm thế nào để kích thích cái tôi bên trong của con người, dẫn họ hiểu đúng, đi đúng trên con đường hoa hồng đầy gai?

Thomas Edison nói: “Thiên tài chỉ có 1% năng khiếu bẩm sinh, còn 99% là do khổ luyện”.

Đấy người có năng khiếu bẩm sinh mà còn phải dày công khổ luyện thì ta là ai mà dám mơ tưởng đến con đường nhung lụa cơ chứ.

Hơn ai hết, ta phải nhận thức được bản thân, xây dựng những tiền đề mở đường dẫn đến thành công.

Đặt mục tiêu cao.

Người luôn ‘quay đầu ngược ánh mặt trời” sẽ luôn có suy nghĩ rằng: “chắc không có cơ hội đâu, không bằng cứ như vậy cuộc sống sẽ trở nên tốt hơn”. Còn người luôn có khát vọng thành công sẽ có cách nghĩ rất khác: “nhất định ta phải làm được và phải làm thật tốt”.

Suy nghĩ là căn nguyên làm lung lay mục tiêu của ta, căn bản không vững chắc thì sao vượt qua nổi bức tường thành dày mang tên “khó khăn”.

Đừng kì vọng sự hoàn hảo đến từ bản thân.

Không ai sinh ra trên đời mang sự hoàn hảo, người hoàn hảo về ngoại hình sẽ có khiếm khuyết về tâm hồn và ngược lại.

Thử hình dung nếu trên đời thực sự tồn tại người hoàn hảo sẽ ra sao? Tôi nghĩ là một việc đáng sợ. Họ sẽ yêu cầu cái này phải đúng như vậy, cái kia không được sai dù chỉ một mm…

Nếu cần thiết hãy phá bỏ mọi quy tắc.

Quy tắc đặt ra là để người có bản lĩnh thực sự làm nó phải thay đổi. Nếu cứnhu mì nhất nhất phải tuân theo những yêu cầu vô lí hay làm ta khó chịu thì ta sẽ mãi luẩn quẩn trong vòng “bất thường” ấy mà thôi.

“Hiện tại hạnh phúc được thay thế bằng một tương lai bất hạnh” (_trích “Sâu trong ta một bông hoa luôn rực sáng”.)

Thật vây, cho nên đừng nhìn ai đó đang hưởng thụ sự hạnh phúc mà làm ta thấy ghen tị. Sự ghen tị không làm ta hạnh phúc, cũng không làm ta giàu lên, nó chỉ mang lại phiền muộn và sự tự ti từ sâu thẳm tâm hồn ta mà thôi.

Trái tim ta luôn mơ mộng đến những điều tốt đẹp và màu hồng mà quên rằng tồn tại song song với gam màu nóng bỏng ấy là những gam màu lạnh, xám xịt cần được “tưới mát”.

Đôi bàn chân có thấm đẫm máu do gai nhọn, lòng bàn tay có bao nhiêu vết xước cũng chẳng sao chỉ cần đích đến của ta chứa đựng hạnh phúc.

Hi vọng bạn và tôi đều hướng đến ánh mặt trời rực rỡ đó.

– Lê Lệ

CHỈ MỘT ÁNH NHÌN, ĐAU THẤU TÂM CAN
DẪU ÁNH LỬA TÀN, THẮP NGÀN TIA SÁNG

1. Mẹ tôi có nàn da nâu, lại hơi khô sần nên không dám mặc váy. Đi đâu cũng nói mình mặc váy trông buồn cười. Bố tôi mặt tươi như hoa bảo: “Đen giòn đen đẹp đen vĩnh cửu, em nuôi cho anh mấy đứa con trưởng thành đấy thôi!”
Mỗi người đều có một nét đẹp riêng, tại sao chúng ta lại tự ti vì một ánh nhìn của người ngoài. Quan trọng không phải là ai đẹp hơn ai, quan trọng là mình có giá trị gì, mình làm được gì hay không

2. Cô bạn tôi, nghỉ làm ở nhà trông con gần 2 năm, nay mới đi làm lại. Từ nhỏ, tai cô đã lãng đãng, phải nói hai ba lần mới nghe hết. Đến cơ quan mới còn lạ nước lạ cái, lại bị trêu chọc chuyện lãng tai, thế là chui vào góc phòng khóc rưng rức
Tai có thể không nghe rõ, nhưng nhờ thế mà tránh được bao câu chuyện tầm phào, làm việc cũng tập trung hơn
Chúng ta lại dễ vì vài ba câu phán xét của người mà làm tổn hại đến bản thân. Khiếm khuyết ai cũng có, nhưng hãy biến điểm yếu thành thế mạnh

3. Tôi bình thường quen quần jean, sơ-mi, thêm đôi crocs fake rong ruổi khắp nơi. Có lần, mấy cô bạn mẹ tôi đến chơi, thấy tôi bảo: “Thời nay con gái nó không mặc thế đâu, bọn con trai nó nhìn vào chán ngay, từng này tuổi đầu rồi chứ có ít ỏi gì nữa đâu.”
Nghe xong, cũng ngậm ngùi, lại lên face xem váy nào thì đẹp, áo nào thì sang. Mấy hôm liền lang thang tìm tìm kiếm kiếm, mới giật mình “Kì lạ thế, sao mình lại thấy đau vì ánh mắt của người ngoài”

Trong cuốn SÂU TRONG TA MỘT BÔNG HOA LUÔN RỰC SÁNG, tác giả Wilhelm Stekel có nói thế này:

Từ nhỏ, chúng ta đã được dạy phải đánh giá cao môi trường xung quanh
Có quá nhiều cha mẹ có thói quen bảo đứa trẻ hãy chú ý đến việc mọi người đang nhìn nó, quan sát nó, hay đang cười nó
Khi một đứa trẻ mặc một bộ đồ mới, cha mẹ nói với chúng rằng tất cả mọi người đang nhìn nó và ngưỡng mộ nó. Và như thế, một đứa trẻ tưởng nó thực sự là trung tâm trong thế giới nhỏ bé của nó
Chúng ta nâng giá trị của thế giới, của môi trường xung quanh lên quá cao. Chúng ta phấn đấu để được công nhận, để có danh tiếng, có danh dự… Tất cả những tâm lí đó đã bắt đầu từ những tháng năm thơ ấu
Chúng ta nên làm điều ngược lại
Sự KHIÊM TỐN và NHẬN BIẾT ĐÚNG về bản thân nên được nuôi dưỡng trong mỗi người
HẠNH PHÚC nằm bên trong, nó đến từ cảm giác hoàn thành nhiệm vụ của mình, đến từ những niềm vui giản dị của cuộc sống, từ công việc và sự đón nhận thành quả, chứ không nằm ở “cái nhìn” và sự đánh giá bên ngoài”
Bạn biết không,
Thế giới như một nhà kính, phản chiếu hình ảnh của chúng ta từ mọi điểm. Một “tấm gương”, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, có những công dụng của riêng nó
Đôi khi chúng ta cần soi chiếu chính mình qua ánh mắt của kẻ khác, để nhận ra những thiếu sót của bản thân, đối diện với chúng và thay đổi chính mình. Điểm tốt ta PHÁT HUY, điểm xấu ta CẢI SỬA
Đừng thiêu đốt mình tận tuyệt trong ánh mắt của người ngoài, trong cơn dằn vặt của bản thân
Nhớ nhé, ÁNH LỬA trong bạn chỉ dành để thắp lên MẶT TRỜI

– Tiêu Mẫn Thanh

Trích dẫn Sâu trong ta một bông hoa luôn rực sáng

BÔNG HOA ĐẸP NHẤT, LÀ BÔNG HOA NỞ SAU ĐÊM ĐEN, ÁNH NẮNG RỰC RỠ NHẤT LÀ SAU CƠN BÃO GIÔNG
Hãy chiến thắng kẻ xấu ác trong chính mình
.
Thỉnh thoảng, tôi muốn hét vào mặt một ai đó, rằng các người là những kẻ ngu ngốc và độc ác, hãy cút hết đi
Nhưng rồi, tôi lại lặng câm
Tôi bặm môi vào, và đau khổ
Tôi cắn răng lại, và làm việc tôi cần làm
Tôi biết rằng, cái thiện và cái ác, cái xấu và tốt trong tôi đang tranh đấu, vẫy vùng. Hoặc là tôi sẽ từ bỏ, hoặc là tôi sẽ vượt qua – ngay giữa tâm bão của cuộc vật lộn này
Cảm giác đó thực sự rất khó chịu. Nó chưa bao giờ là dễ dàng cả. Nếu ai đã thực sự đi qua cơn bão ấy, đều biết rõ
Có những khi, cách tốt nhất để đi qua nó chính là bặm môi lại, cắn chặt răng, lầm lì bước đi, hướng về phía trước
Bởi chiến thắng cái xấu, cái ác trong chính bản thân mình là cách để chiến thắng vạn sự thế gian
Bởi biết rằng, sâu trong ta một bông hoa luôn rực sáng

ÁNH MẮT SÁNG TỎ NHẤT LÀ ÁNH MẮT KIÊN ĐỊNH TRONG ĐÊM ĐEN, NỤ CƯỜI RẠNG RỠ NHẤT LÀ NỤ CƯỜI VANG LÊN GIỮA GIAN KHÓ
HÃY VƯỢT LÊN CHÍNH MÌNH MỖI NGÀY
.
Tôi, một nhân viên văn phòng, vẫn chật vật với công việc, với tiền bạc để tìm cho mình một chỗ đứng
Tôi thấy mình lạc lõng giữa đám đông tàn nhẫn ngoài kia
Thỉnh thoảng, tôi muốn đưa ánh mắt sắc lẹm của mình quét qua những con người đang mải chế giễu tôi mỗi lần tôi vấp ngã
Thỉnh thoảng, tôi muốn dùng nụ cười gượng gạo của mình lướt qua những con người đang trót thương hại tôi mỗi lẫn tôi đau đớn
Nhưng rồi, tôi lại khép đôi mi, giấu nụ cười
Tôi nuốt nước mắt, cuộn cả những vụn vỡ vào trong
Đắng, đúng là đời
Tôi biết rằng, tôi không thể kiềm chế sự mất dạy của mình trong cơn giận dữ, nhưng tôi cũng chẳng đành lòng hiền lành trước những thứ chướng tai gai mắt
Dễ chịu gì cho cam, ai đã từng như thế chắc cũng hiểu
Nhưng sự hả hê không giúp tôi kết thúc một nỗi hờn giận, nó chỉ vừa bắt đầu một vết thương mới trên chính vết sẹo cũ
Không phải vì hôm nay tôi ngã mà ngày mai không tới, hoặc là tôi tụt lùi lại phía sau, hoặc là tôi bước về phía trước
Có khi, cứ nở một nụ cười, kiên định nhìn về phía trước và bước trên con đường của mình là cách tốt nhất biết ta đang sống
Bởi vì, tha thứ và quên đi là cách tốt nhất để ta bao dung ta và bao dung người
Bởi vì, mỗi ngày đều có giai điệu của riêng nó, ta phải vượt lên chính mình mỗi ngày