Sự Im Lặng Của Bầy Cừu – Thomas Harris

Lần cập nhật gần nhất March 19th, 2021 – 01:24 pm

Những tác phẩm về tội ác rõ ràng như Sự Im Lặng Của Bầy Cừu nó phơi bày quá rành mạch sự mất nhân tính và bạo tàn của một kẻ khát máu, nhưng rải rác đâu đó vẫn là những giọt máu của biết bao nạn nhân khác, bị gây ra bởi những điều đúng-sai không thể phân định. Thứ mà người ta vẫn gọi là “cuộc đời” và chấp nhận nó, nhận ra nó những vẫn không thể làm gì khác.

“Thế giới có 3 loại người là chó sói, cừu và chó chăn cừu. Thế giới trở nên tồi tệ không phải vì những con sói mà vì sự im lặng và cam chịu của những con cừu.” (Trích: Sự im lặng của bầy cừu)

Review Sự im lặng của bầy cừu (3)

Sự im lặng của bầy cừu là một cuốn tiểu thuyết trinh thám kinh dị xuất sắc nhất mà mình đã từng đọc (mình đã đọc nó đến 3 lần)

Cuốn sách này thiên về tâm lý học tội phạm và có thêm phần kinh dị, trinh thám nên sẽ gây cảm giác hồi hộp, gay cấn và lo sợ. Cuốn sách rất thích hợp với những bạn nào thích tâm lý học như mình.

Cuốn sách kể về câu chuyện của 1 nữ thực tập sinh FBI được giao nhiệm vụ phải tiếp cận với 1 vị bác sỹ ăn thịt người khét tiếng để nhờ hỗ trợ 1 vụ án giết người man dợ.

Cuốn sách trở nên cuốn hút, lôi cuốn, kì bí, khơi gợi sự tò mò là nhờ đến hình ảnh của vị bác sỹ tâm lý – Hannibal Lecter. Hannibal được xây dựng hình tượng là 1 vị bác sỹ thiên tài chuyên khoa tâm thần với những nghiên cứu khoa học xuất sắc được đăng trên những tạp chí hàng đầu. Thông minh, lịch sự, hắn còn sở hữu một phong cách ăn mặc đầy tính nghệ thuật và tài năng hội họa xuất chúng cùng với sự quyến rũ khó cưỡng qua từng cử chỉ và điệu cười lịch lãm như một quý tộc.

Với bộ óc siêu phàm, Hannibal luôn thực hiện những hành vi phạm tội hoàn hảo với gương mặt bình tĩnh. Thậm chí, nhịp tim của hắn chưa bao giờ vượt qua con số tám mươi lăm, hắn ta bình tĩnh một cách đáng sợ trong bất cứ tình huống nào.

Nhưng sẽ như thế nào nếu một bác sĩ tâm lý cũng chính là kẻ ăn thịt người khát máu?

“Một điều tra viên từng thử kiểm tra tôi. Tôi đã ăn gan hắn ta với một ít đậu khô và một chai vang Chianti tuyệt hảo”
….
Câu chuyện sẽ chẳng bắt đầu nếu như con gái của bà Nghị sĩ không bị bắt cóc. Tên bắt cóc không ai khác chính là Bill Bò Mộng – kẻ chuyên thiết kế y phục cho bản thân mình từ da của người sống Lúc này, FBI bắt buộc phải nhờ đến khả năng phân tích tâm lý tội phạm của Hannibal để tìm ra lời giải cho những vụ án vượt quá khả năng của mình.

Sinh viên tập sự FBI Clarice Starling được nhận lệnh đến phỏng vấn kẻ ăn thịt người Hannibal, bị giam giữ trong xà lim riêng ở Bệnh viện tâm thần Maryland. Bị thu hút bởi Clarice, Hannibal đòi hỏi thông tin về đời tư của cô để đổi lấy những thông tin quan trọng về vụ án, và giữa hai người bắt đầu xuất hiện một mối liên hệ kỳ lạ.

Cuối cùng, qua màn đấu trí của những kẻ thông minh và với sự giúp sức của Hannibal thì chân dung của kẻ sát nhân Bill Bò Mộng cũng dần lộ diện.

Và hơn thế nữa, Clarice được giải thoát khỏi nỗi ám ảnh thời thơ ấu – sự im lặng của bầy cừu.

– Hải Linh Nguyễn

Lôi cuốn và hấp dẫn trong từng trang sách, hồi hộp và căng thẳng trong từng khía cạnh, “Sự im lặng của bầy cừu” là lời thách thức những kẻ liều lĩnh dám đương đầu với nỗi sợ hãi câm lặng trong bóng đêm. Thuộc dòng tiểu thuyết trinh thám kinh dị, nhưng cuốn sách tập trung phần lớn vào khai thác đề tài tâm lí học hành vi – một đề tài, có lẽ, không hẳn là quen thuộc với phần lớn độc giả người Việt.

Nổi bật nhất trong những nhân vật của truyện không ai khác chính là vị bác sĩ thiên tài chuyên ngành thần kinh học có đam mê nghiên cứu tâm lí học hành vi Hannibal Lecter. Tất cả mọi người dường như đều trần trụi khi đứng trước vị bác sĩ này. Ông ta đánh hơi được suy nghĩ của người đối diện, tóm lấy nỗi sợ hãi vô hình của họ và thích thú chơi đùa với chúng. Ông ta có một khứu giác siêu nhạy, một thính giác siêu vi và một bộ não siêu cường. Chà, vậy có điều gì khiến người đọc vừa thích thú lại vừa sợ hãi nhân vật này nhỉ? Điều cốt yếu khiến Hannibal khác với tất cả những thiên tài khác có lẽ nằm ở sở thích quái dị của ông ta… sở thích ăn thịt người. Ông ta là một đầu bếp cừ khôi, còn có cả bài viết được đăng trên tạp chí ẩm thực. Nhưng đáng tiếc (và đáng sợ) thay khi nguyên liệu ông ta ưa thích được lấy từ cơ thể người – những nạn nhân xấu số của ông. Hannibal là kẻ duy nhất vẫn khiến người khác ớn lạnh rùng mình ngay cả sau khi ông ta đã ngồi sau song sắt.

Nhân vật tiếp theo được nhắc đến là Starling. Cũng như Hannibal, cô được xây dựng làm nhân vật chính của câu chuyện. Starling có thể được gọi là một FBI-tập-sự. Công việc đầu tiên của cô chính là bắt tên Bill-bò-mộng, tên tội phạm biến thái giết người hàng loạt và lột da tất cả những nạn nhân của hắn sau đó vứt xác họ xuống sông. Nhờ phần lớn vào sự giúp đỡ của Hannibal, Starling đã từng bước lần ra manh mối về kẻ thủ ác, cũng từng bước đối diện với tiếng thét của bầy cừu trong lò mổ đã ám ảnh cô suốt một thời ấu thơ, Starling là đại diện cho những con người bề ngoài mạnh mẽ và kiên cường nhưng thực ra hằng ngày lại phải vật lộn đấu tranh với nỗi sợ hãi vô hình và đầy ám ảnh trong tâm trí.

Thông qua từng trang sách, độc giả sẽ cảm thấy hồi hộp trong từng nhịp thở. Đúng với tiêu chí của một tiểu thuyết trinh thám pha chút kinh dị, tội ác của Bill-bò-mộng khiến người ta vừa ghê tởm vừa kinh hãi. Tôi đã run rẩy khi nghĩ đến những điều mà hắn làm với các nạn nhân, nín thở khi đọc đến đoạn so găng của Starling và tên Bill máu lạnh. Từng trang sách được lật giở là từng góc khuất được hé lộ. Hồi hộp và lôi cuốn đến tận trang cuối cùng.

Không phải ngẫu nhiên mà Sự im lặng của bầy cừu lại trở thành tác phẩm kinh điển của dòng tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Cũng không phải ngẫu nhiên mà một độc giả khó tính như tôi lại dành thời gian để viết review cho một cuốn sách thế này. Bỏ qua những khiếm khuyết về dịch thuật thì quả thực đây là một tác phẩm rất đáng để có mặt trong tủ sách nhà bạn. Hãy đọc, và cảm nhận!

– Phạm Lệ (Hà Nội, 7.12.2017)

Cuốn sách “Sự im lặng của bầy cừu” (tiếng Anh The Silence of the Lambs) lấy một hình ảnh ẩn dụ rất tuyệt vời để trở thành chìa khóa xuyên suốt. Một sĩ quan Starling mỏng manh phải liên tục cố tỏ ra mạnh mẽ, cố gắng tột cùng để cứu vớt những nạn nhân vô tội rất có thể sẽ trở thành những cái xác vô hồn trong mắt những tên giết người hàng loạt vô cảm, bệnh hoạn và mắc những căn bệnh trở ngại tâm lý (tâm thần, hoang tưởng…). Và khi làm được điều đó cũng là một cách để xoa dịu nỗi ám ảnh thời ấu thơ của cô, “làm cho đàn cừu im lặng”.

Điều đáng buồn là không phải sự thông minh sắc sảo của cô sẽ giúp ích cho cô phá án, mà trái lại, cô cảnh sát FBI thực tập lại cần nhờ đến bộ óc của bác sĩ tâm thần Hannibal Lecter, một vị giáo sư đã từng giết 9 người để….ăn thịt họ.

Một con cừu non nớt luôn luôn phải cảnh giác với một con sói già không còn gì để mất. Cuộc trò chuyện giữa họ thực chất là canh bạc đấu trí giữa 2 lực lượng, không hẳn là thiện và ác, không phải là tốt và xấu, mà đơn giản là một trò chơi. Trong cái trò chơi trí tuệ ấy, có một kẻ luôn xem những nạn nhân vô tội chỉ là những quân cờ, tốt thí.
Không cần nói thêm, kẻ đó chính là bác sĩ tâm thần Hannibal Lecter.

Gã vốn là một bác sĩ tâm thần chuyên chữa trị căn bệnh điên loạn cho những bệnh nhân của mình, và sau này biến đổi, có sở thích bệnh hoạn là ăn thịt người. Người đầu tiên phát hiện ra Hannibal biến chất là Will Graham, kẻ mà sau này bị Lecter hành hạ thừa sống thiếu chết.

Phải nói thêm, nếu không đánh giá bác sĩ Lecter bằng những hành vi của mình, chỉ xét riêng bộ óc của hắn, thì có thể nói gã cực kỳ thông minh. Bằng chứng đơn giản nhất là khi vụ án lột da người mà Starling đang điều tra, chỉ xem qua những án mạng bị treo cổ, bác sĩ Lecter đã phán đoán rằng gã giết người hàng loạt kia có hẳn một ngôi nhà hai tầng!

Jack Crawfod giải thích về phán đoán này: ”hai nạn nhân đã bị treo cổ, đúng không? Vết dây rất rõ, trật xương cổ, rõ ràng là đã bị treo. Và như bác sĩ Lecter đã biết từ kinh nghiệm bản thân, treo cổ người khác khi bị chống cự là vô cùng khó khăn. Người ta vẫn thường tự treo cổ vào nắm đấm cửa. Ngồi xuống để tự treo mình lên, chuyện ấy dễ thôi. Nhưng rất khó để treo người khác lên, kể cả khi họ đã bị trói, họ vẫn tìm được cách cho chân xuống dưới nếu chân có thể tìm thấy bất cứ điểm tựa nào. Thang cũng làm cho người ta sợ. Nạn nhân sẽ không trèo lên thang khi bị bịt mắt và chắc chắn họ sẽ không trèo nếu nhìn thấy thòng lọng. Cách để làm chuyện đó là dùng cầu thang…”

Chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng đủ để khắc họa gã bác sĩ tâm thần. Bill bò mộng từng là bệnh nhân của gã, tương tự như Rồng Đỏ. Tuy nhiên điểm khác biệt ở đây là Lecter không biết địa chỉ của gã bò mộng nhưng vẫn đủ sức đoán biết được gã sống ở đâu & làm thế nào để bắt hắn.

Nhưng gã không lộ thông tin đó ra ngay, mà gã bắt Starling phải suy nghĩ, phải tự tìm ra được, trong khi mạng sống của nạn nhân mới nhất bị mất tích, đang đong đếm từng giờ!

Gã thông minh, không thể phủ nhận. Còn gã có thực sự bị tâm thần, bị điên loạn và đam mê trò chơi đấu trí? Rõ ràng người bình thường sẽ không hành động như hắn, ngồi tù rồi vẫn còn dám chơi trò đu dây với FBI. Thế nhưng, nếu độc giả suy xét kĩ lưỡng hơn, có thể chúng ta sẽ lại có thêm một góc nhìn mới.

– Hồ Tử Dương