Tấm Ảnh Tình Yêu Và Một Câu Chuyện Khác – Ichikawa Takuji

Tuổi thanh xuân của Makoto gắn liền những tháng ngày phiêu bồng rong ruổi chụp ảnh cùng Shizuru, cô bạn chậm lớn kì dị nhưng có niềm đam mê nhiếp ảnh giống anh.Người con gái anh tôn thờ là Miyuki, hoa khôi xinh đẹp học cùng lớp đại học.Đắm chìm trong tình yêu đơn phương, Makoto không nhận ra, Shizuru hiện diện bên anh như khí trời, tự nhiên và lặng lẽ, cần thiết và ba dung.Cho đến một ngày nàng đột nhiên biến mất chỉ còn lại những bức hình kỉ niệm

Tấm ảnh tình yêu là hồi ức dịu dàng xa vắng về thời tuổi trẻ đầy ắp vui buồn, về những mối tình đơn phương mãi mãi không kịp tỏ bày, như thước phim quá vãng khiến ta nhói lòng khi nhớ đến

Review Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyện khác (2)

Cảm nhận tình đơn phương trong “Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyện khác”

“Không phải chỉ những mối tình đơm hoa kết trái mới có ý nghĩa. Tình đơn phương tự thân đã là một phần ngoại truyện hoàn mĩ trong cuộc đời”

Hãy thử tưởng tượng cảm giác chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ phằng lặng, tạo một cảm giác rung động rất đỗi tinh tế, thì tấm ảnh tình yêu và một câu chuyện khác còn toát lên những nỗi buồn sâu sắc hơn cả một khung cảnh đẹp.

Lại một lần nữa tác phẩm của Ichikawa Takuji làm nao lòng người đọc.
Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyện khác vẫn mang màu sắc đậm chất Ichikawa, chẳng hề kịch tính, chẳng hề bất ngờ, vẫn là câu chuyện bình thường về những con người cũng rất đỗi bình thường với xuất phát điểm và kết thúc điểm đầy nhẹ nhàng và trầm lặng.

Tất cả những điều bình thường đó khiến chúng ta cảm nhận cuộc sống dường như chân thật đến lạ kì, như thể câu chuyện kể về một anh A bên nước Nhật xa xôi nhưng lại có cảm giác như câu chuyện về một người bạn của mình, thậm chí như là về chính bản thân chúng ta.

Trên nền lối hành văn trầm buồn, đi theo mạch truyện len lỏi vào từng tế bào xúc cảm của người đọc, chuyện về cậu sinh viên rụt rè Makoto được mở ra bằng nhịp điệu chậm rãi.

Giống như những câu chuyện tình yêu đã xuất hiện trong nhiều mặt sách, Makoto cũng có câu chuyện tình yêu của riêng mình. Cậu yêu đơn phương Miyuki, hoa khôi của trường và cũng là một người bạn trong nhóm bạn của cậu.

Lúc nào Makoto cũng lo lắng, nhút nhát và tự ti vì mùi thuốc da liễu Isarel trên cơ thể của mình, cậu không dám tiếp xúc quá gần Miyuki cũng là vì thế. Rồi Shizuru, một cô bạn kì lạ, lập dị, trong cái nhìn của Makoto là “như chưa hề lớn lên” xuất hiện bên cạnh cậu.

Họ quen nhau một cách vô cùng tình cờ khi Shizuru đang cố gắng vẫy tay sang đường. Ngại ngùng làm quen từ giây phút đâu tiên, cùng nhau trải qua những trải nghiệm bên chiếc máy ảnh, trước sự ân cần và dịu dàng của Makoto, Shizuru đã vô tình dành cho cậu một tình cảm trên cả mức bạn bè.

Nhưng người mà Makoto luôn hướng đến lại là Miyuki và Shizuru cũng biết điều đó. Cô chấp nhận ở bên cạnh Makoto như là một người bạn thân thiết nhất, giúp cậu vun đắp tình cảm với Miyuki. Những mối tình đơn phương cứ thế thầm lặng tiếp diễn.

Bất chợt một ngày, biến cố xảy đến, Shizuru bị đuổi ra khỏi nhà và Makoto gợi ý cô chuyển đến ở cùng cậu. Makoto vẫn yêu Miyuki, cậu biết rõ điều đó nhưng những tháng ngày có Shizuru ở cạnh bên đã khiến trái tim cậu có sự chao đảo nhẹ nhàng.

Nhưng tình yêu nào có bao giờ được trọn vẹn một cách dễ dàng đến thế?
Ngày Makoto nhận ra tình cảm của mình, nhận ra sự hiện diện quan trọng của Shizuru thì cô gái ấy đã không còn ở bên cạnh cậu nữa rồi.

Dường như bao trùm lên toàn bộ tác phẩm là những mối tình đơn phương day dứt và dang dở. Không chỉ có tình yêu của Makoto và Shizuru, còn có của Shirahama, Sekiguchi và Saki – Những người bạn của Makoto.

Shirahama và Sekiguchi cũng thích Miyuki, Saki thì lại thích Sekiguchi.
Mỗi người, theo như góc quan sát của Makoto, đều có một mũi tên xanh trên đỉnh đầu hướng về vị trí người mình đơn phương. Shirahama có một đường mũi tên màu xanh kết nối với Miyuki, Sekiguchi, thầm lặng hơn, cũng có mũi tên chỉ về Miyuki nhưng dấu hiệu tình cảm của cậu như những ánh sáng li ti mà phải là chuyên gia về đơn phương như Makoto mới nhìn ra được.

Tình yêu cứ thế loanh quanh mà mãi chẳng tìm thấy lối ra. Ichikawa Takuji nhắc về tình cảm đơn phương nhưng lại không hề mang cảm giác bi luỵ mà lại vô cùng nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu.

Những nhân vật trong tác phẩm có tình cảm với nhau, họ đều lựa chọn không nói ra, mặc dù người còn lại cũng biết nhưng không một ai tỏ thái độ chán ghét hay xa lánh đối phương.

“Cậu đã thổi vào trái tim tớ một cơn gió dịu dàng như thể thổi vào những đoá hoa bồ công anh. Tình yêu bé nhỏ trong tớ bay bồng bềnh rồi khẽ dừng lại trên vai cậu. Những hạt giống tình yêu ngủ vùi bắt đầu nảy mầm và nở hoa”.

Khi người ta đem lòng yêu thương một ai đó, điều mong mỏi nhất là tình cảm đó sẽ được đáp lại. Nhưng nếu sự trọn vẹn hoàn hảo đó không xảy ra thì lựa chọn giữ chặt cảm xúc để được ở bên cạnh người mình thương vẫn còn tốt hơn là phải rời xa.

Shizuru đã tỏ tình với Makoto nhưng cô biết trước sẽ không có lời hồi đáp như mong đợi. Cô biết Makoto thích Miyuki đến nhường nào nên cô cũng muốn hiểu hơn về cô gái ấy.

“Tớ muốn yêu mến người mà người tớ yêu rất yêu thương ấy”.

Shizuru đã nói như vậy đấy, không có những cao thượng trong tình yêu, chỉ có tình cảm bạn dành cho người kia nhiều đến mức nào mới có thể làm được những điều đi ngược với trái tim mình.

Cô còn chỉ cho Makoto cách ăn mặc, lối ứng xử như thế nào trong cuộc hẹn đầu tiên với Miyuki, giống như cô đã quá hiểu cậu và biết trước được những gì sẽ xảy ra. Cứ như vậy mà ở bên cạnh người mình thương, không đòi hỏi gì mà chỉ cần Makoto như một người bạn thân thiết nhất.

Shizuru không phải một người con gái xinh đẹp, quyến rũ hay có tài năng gì nổi bật. Mặc dù đã là một cô gái ngoài hai mươi tuổi nhưng dáng vẻ của cô không khác gì một học sinh cấp hai.

Thật đáng buồn thay khi Shizuru cho rằng lý do Makoto không thích cô là bởi vẻ bề ngoài của cô không được xinh đẹp như Miyuki. Đến nỗi cô còn liên tục hỏi cậu nếu như sau này cô lớn lên rồi, trở nên hấp dẫn hơn thì cậu sẽ tính sao.

Nhưng hình ảnh cô gái bé nhỏ, mặc một chiếc áo smock rộng thùng thình trong mắt Makoto đã dần thay đổi. Dành nhiều thời gian cho nhau hơn, Makoto nhận ra những vẻ đẹp quyến rũ của riêng cô nàng không phải qua các vòng trên cơ thể hay khuôn mặt gợi cảm mà là cách ăn uống, cách cuộn tròn người trên ghế khi ngủ.

Cậu cũng lờ mờ đoán ra rằng chính tình yêu mà Shizuru dành cho cậu đã giúp cô phát triển cơ thể, giống như mẹ cô khi yêu và lấy bố cô. Dần dần, hình ảnh Miyuki trong mắt Makoto không còn trở nên đặc biệt nữa. Cậu thấy cô vẫn rất đẹp nhưng không còn là nét đặc biệt mà cậu thương nhớ nữa.

Sự kì quặc, tinh tế của Shizuru dường như đã là điều hiển nhiên, không thể thiếu trong cuộc đời của cậu. Tình cảm đáp lại của Makoto không phải vì Shizuru biến mất, khiến cậu hối tiếc những điều tốt đẹp cô ấy làm cho mình, mà bởi cậu yêu con người cô ấy.

Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyện khác thật sự đã lấy đi nước mắt của người đọc. Điều đáng buồn ở đây là gì, những tình cảm đều đã xuất hiện nhưng lại không hề cùng lúc, điều ấy đã trở thành một sự nuối tiếc lớn.

“Cuộc sống là như vậy. Sự chia ly bao giờ cũng đến trước suy nghĩ của con người. Dù vậy, mọi người vẫn cứ vừa mỉm cười vừa nói ‘Tạm biệt nhé, hẹn gặp lại. Tạm biệt nhé, hẹn gặp lại ở đâu đó…’.”

Câu chuyện của Makoto là một câu chuyện buồn nhưng lại vô cùng đẹp đẽ. Văn chương của Ichikawa Takuji nhẹ nhàng nhưng thật sự đã khiến trái tim người đọc vỡ vụn theo những day dứt và nuối tiếc của nhân vật, khiến cho chúng ta phải trầm lại và lắng nghe giai điệu tan vỡ của tình yêu đơn phương.

– Linh Đồng

“Tớ rất vui vì được sinh ra là chính tớ chứ không phải ai khác.
Gặp được Makoto, tớ đã có một tình yêu tuyệt vời. Chỉ cần yêu đơn phương thôi tớ đã cảm thấy mãn nguyện lắm, ấy vậy mà tình cảm đó đã được cậu đáp lại, cuộc sống quá ưu ái với tớ rồi.”

Ichikawa Takuji không phải là tác giả Nhật đầu tiên mà tôi đọc, nhưng lại là một trong số ít những tác giả mà tôi thích. Hành văn nhẹ nhàng, không có nhiều cao trào hay kịch tính, câu chuyện nào cũng mang một kết thúc buồn, da diết và đầy dang dở. “Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyện khác” cũng không ngoại lệ.

Mở đầu bằng mối tình đơn phương của Makoto – cậu sinh viên lúc nào cũng tự ti về bản thân mình – dành cho cô bạn học Miyuki. Trong mắt Makoto, Miyuki thông minh, xinh đẹp, duyên dáng và đầy lực hấp dẫn. Cũng chính vì vậy mà cậu không bao giờ dám bày tỏ tình cảm của mình với cô bạn. Nhưng với Shizuru – cô bạn học Makoto tình cờ làm quen – thì lại hoàn toàn khác. Ở cạnh Shizuru, Makoto luôn được là chính mình, bớt tự ti và thoải mái thể hiện bản thân hơn nhiều. Hoặc vì Shizuru không nhận ra nhược điểm mà Makoto đang muốn giấu, hoặc vì cả hai đều đam mê với nhiếp ảnh. Những tháng ngày đi chụp ảnh cùng nhau đã khiến Makoto và Shizuru thêm gắn kết, cũng như tạo ra quãng thời gian đẹp nhất giữa hai người. Từ đó phát sinh thêm nhiều rối rắm mới.

Shizuru quyết định thổ lộ về tình cảm của mình dành cho Makoto, nhưng mặt khác vì biết rằng Makoto chỉ yêu mỗi Miyuki nên cô đã quyết định giữ lại mối quan hệ bạn bè với cậu. Lâu dần, Makoto mới thực sự hiểu ra người mà cậu yêu là ai, nhưng cũng đã quá muộn. Shizuru đột nhiên biến mất, để bao lời chưa kịp nói cũng hối hận dành cho Makoto. Chỉ khi người ấy đi khỏi, mình mới chợt nhận ra mình sai lầm.

Sau hai năm mất liên lạc, Makoto được mời đến dự buổi triển lãm ảnh của Shizuru tại Mỹ. Những tưởng đây là cơ hội để cả hai bắt đầu lại cho một chuyện tình, vậy mà mọi thứ không hề như ý muốn. Bỏ lỡ nhau là bỏ lỡ cả một đời. Điều sau cuối Makoto còn lại chỉ là những kỉ niệm và hình bóng Shizuru trong những bức ảnh không biết nói cười.

Mối tình đơn phương nào cũng mang đến cho ta sự day dứt và nuối tiếc không quên được. Nó như những thước phim trầm buồn về miền hồi ức ta ngỡ đã xa vắng, bỗng dưng một ngày ai đó gợi nhắc lại, khiến ta thấy đau nhói lòng. Takuji có thể không phải là tác giả xuất sắc, không giỏi miêu tả nội tâm nhân vật hay xây dựng tình huống truyện, câu chữ không nhiều tầng nghĩa hay nhiều ẩn dụ, nhưng tác phẩm của ông vẫn đủ sức làm lay động trái tim người đọc, bằng thứ ngôn ngữ chân thật và quá đỗi dịu dàng.

Một món quà dành tặng cho những ai luôn mong mỏi bình yên.

– Hann

Trích dẫn Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyện khác

“Về tình yêu thì tôi có kinh nghiệm đầy mình. Dĩ nhiên phải chú thích là tình yêu đơn phương thôi…
Không phải chỉ những mối tình đơm hoa kết trái mới có ý nghĩa. Tình đơn phương tự bản thân đã là một phần ngoại truyện hoàn mỹ trong cuộc đời.”

“Chúng tôi lẽ ra nên sống trên hành tinh yêu đơn phương, vì nhầm lẫn mà lạc đến nơi này, cho nên chuyện yêu mới gian nan như vậy. Chắc chắn là thế. Sẽ có một lúc nào đó, chúng tôi sẽ tiến hóa và rồi sẽ có thể hiểu được tình cảm của đối phương trước khi điều đó được nói bằng lời. […] Rồi sẽ có lúc con người tự tin nói ra những lời trước đây vốn dĩ ngập ngừng không dám. Song le, cho đến ngày đó thì chúng ta chỉ còn biết sống với trái tim chưa hoàn thiện, làm người khác tổn thương và bị tổn thương, rồi nở nụ cười vụng về.”

“Bạn bè càng đông thì càng đáng để tự hào. Còn người yêu mà càng nhiều, thì càng bị người ta hoài nghi về nhân cách”

“Cậu bảo không quan tâm đến yêu đương, vậy thì theo cậu ngoài việc được sinh ra, yêu rồi chết, thì còn có việc gì khác nữa? Chẳng phải tất cả những chuyện khác chỉ là những lựa chọn kèm theo việc sinh ra, yêu và chết hay sao?”

Ở cùng với nhau dưới một mái nhà mà tôi vẫn không biết sinh nhật của nàng. Hình như tôi đã bỏ qua một điều gì đó rất quan trọng, và cứ thế để nó vuột đi mất, tôi cảm thấy khó chịu với chính mình.

“Tình yêu là thứ tình cảm kỳ lạ quá nhỉ! Lúc chưa có người yêu thì trung tâm của thế giới là đây.” Shizuru nói, tay phải chỉ vào đầu mình. “Nhưng khi người mình yêu xuất hiện, tớ có cảm giác tâm đó chuyển hẳn về người ấy.”

“Khi mệt mỏi thì cứ thể hiện nét mặt mệt mỏi là thoải mái nhất.”