Tuổi mười bảy, mười tám của chúng ta cũng đều trải qua mơ hồ mê mang, mà ở cái tuổi chưa trải đời hiểu chuyện ấy lại có thể giúp đỡ, cứu rỗi nhau, kéo lấy tay đối phương khi người ấy bị hãm sâu trong bùn lầy, lẽ nào đây không phải là dũng cảm sao?
“Tôi muốn, vai trái có cậu, vai phải mỉm cười
Tôi muốn, ở trong mắt cậu, ngang ngược chạy trốn
Tôi muốn, một ánh mắt, liền tới già…”
Review Vai trái có cậu
Tát Dã – Câu chuyện thanh xuân bồng bột.
Vì sao thanh xuân lại đáng quý đến thế? Vì sao người ta thường đi qua rồi mãi vẫn nhớ về thanh xuân? Có chăng vì đó là khoảng thời gian chúng ta bồng bột nhất, dũng cảm nhất. Chúng ta sống thành thật với cảm xúc của mình, luôn tiến về phía trước không e sợ, dù trong đêm đen tối nhất của muốn tỏa ra ánh sáng của riêng mình. Nếu thế thì Cố Phi và Tưởng Thừa chính là bóng dáng chuẩn xác nhất về một thời thiếu niên khó quên của mỗi đời người.
Tưởng Thừa cũng giống như cái tên của mình, lớn lên trong một gia đình mà cậu luôn là người “thừa”. Gia đình cậu ấm áp là thế nhưng cậu lại luôn là kẻ đứng ngoài xem mà cảm thấy lạnh lẽo. Cậu thường xuyên cải vã, trái ý với bố mẹ. Cho đến năm 17 tuổi, có lẽ đã chịu không được, họ nói cậu biết cậu chỉ là con nuôi. Rồi họ trả cậu về với gia đình thật của mình. Một thành phố nghèo nàn, một căn nhà xập xệ với người cha cờ bạc rượu chè, người anh trai hám lợi và người chị nhu nhược.
Khác với Tưởng Thừa xuất thân từ thành thị tấp nập, vùng đất nghèo nàn này chính là cái nôi nuôi dưỡng Cố Phi lớn lên. Người cha bạo hành luôn say rượu rồi đánh đập anh em cậu. Người mẹ lớn tuổi nhưng luôn khao khát một tình yêu lãng mạn. Bà đem hết tiền của để bao nuôi tình nhân nhỏ tuổi. Cố Phi lớn lên với lời đồn “kẻ giết cha ruột”. Cuộc sống khó khăn khiến cậu dây dưa với xã hội đen lưu manh. Nhưng hơn hết là người em gái mắc bệnh tâm lý.
Hoàn cảnh sống khắc nghiệt cố gắng dìm đôi bạn trẻ xuống bùn lầy sa đọa, lấy đi khát khao niềm hi vọng vào tương lai. Dù vậy, họ vẫn ngang ngược khiêu chiến với số phận, giành giật về từng tia sáng hạnh phúc dù mong manh.
Tưởng Thừa dù có bao lần bế tắc, những lúc lang thang không muốn về nhà, thậm chí nhìn thấy cha ruột của mình quẫn bách đến nhảy lầu tự vẫn. Cậu vẫn cố chống chọi đứng lên, vẫn luôn cố gắng chăm chỉ học hành. Học tập là con đường cứu tử duy nhất mà câu nhận định.
Từng chương, từng chương truyện, bạn sẽ thấy cháy bỏng ở Tưởng Thừa niềm khát khao được vươn lên, tiến về phía trước, chứng minh cho gia đình nuôi mình rằng cậu không sai, cậu không phải là một kẻ ngông nghênh chỉ đáng bỏ đi mà sẽ có một cuộc sống thành công. Trong khi đó, Cố Phi lại để lại ấn tượng một viên ngọc trai đen lấp mình trong đất cát. Cậu có năng khiếu nhiếp ảnh, lại khéo tay nhưng trước khi Tưởng Thừa xuất hiện cậu chưa từng muốn hòa mình vào tập thể. Cậu là một chú sói độc lai độc vãng chăm chăm bao vệ lãnh thổ của mình. Dù vậy, ta lại càng thấy ở Cố Phi khát vọng sống phi thường hơn ai hết. Bởi cậu là đôi cánh che chở cho mẹ và em gái hình. Là một kẻ mạnh lại thông minh, cậu chính là miếng mồi béo bở mà bất cứ đại ca xã hội đen nào cũng muốn. Cố Phi đã sống như bước đi trên một lằn ranh mỏng manh giữa tội ác và người thường mà chưa từng té ngã. Trong mắt Cố Phi, Tưởng Thừa khá ngây thơ, cậu luôn đối diện cuộc sống bằng thái độ lạc quan. Chính sự lạc quan đó là nam chân cực mạnh hút Cố Phi cùng bước đi với cậu. Cố Phi nghĩ đến ngày mai, mong muốn thoát đi khỏi thành phố này trỗi dậy trong cậu mạnh mẽ. Đã từng nghĩ cả đời sẽ chết dần chết mòn nơi đây, lần đầu tiên Cố Phi muốn sống đúng với cái tên của mình: bay đi!
Tát Dã – Một tình yêu định mệnh.
Gặp gỡ nhau như một định mệnh, người này bố sung khuyết thiếu cho người kìa, cả hai không thể đi riêng lẻ mà chỉ càng thêm mạnh khi bước cùng nhau! Ấy vậy mà Tưởng Thừa sẽ khóc, Cố Phi cũng khóc, cả độc giả cũng khóc khi họ quyết định xa nhau.
Từ khi yêu nhau, Cố Phi chưa từng nghĩ chính mình lại là người làm chậm bước chân của Tưởng Thừa, là gánh nặng cậu phải mang vác trên lưng. Cậu có thể chịu đựng khổ nhưng lại không thể chịu đựng khi Tưởng Thừa vì mình mà khổ. Nhận ra điều đó, cuộc sống cậu như lâm vào ngõ cụt. Và họ chia tay – như một sự giải thoát cho Tưởng Thừa của cậu có thể an tâm mà vui sống. Nhưng chỉ chính họ mới biết nỗi đau đó tuyệt vọng đến nhường nào!
Có tình yêu vượt qua mùa đông,
Vụt chết sau đêm mùa xuân…Ai đã từng tan vỡ trong tình yêu sẽ càng hiểu thấu hơn nỗi đau của họ khi mỗi ngày đều sống với một trái tim trống rỗng. Đau đớn nhường nào khi tự tay mình bóp chết tình yêu đang ngồn ngộn sức sống!
Tác giả đã tạo ra một bước ngoặt cực lớn để chính nhân vật trưởng thành hơn, kiên định hơn bởi vì những ngày tháng thiếu nhau khiến họ nhận ra rằng họ cần nhau rất nhiều. Tưởng Thừa đã bứt đi gốc rễ sợ hãi trong lòng Cố Phi, quét sạch lớp bụi bây lâu phủ đầy tâm trí cậu, trả lại một Cố Phi sống đúng tuổi với đầy đam mê và tin tưởng vào tương lai.
“Hi vọng chúng ta đều có thể dũng cảm như đối phương.”
Tát Dã – Cuốn tiểu thuyết viết bằng ngôn ngữ điện ảnh.
Vu Triết đã miêu tả cuộc đời của hai con người bằng ngòi bút vô cùng chi tiết: khung cảnh sinh hoạt nơi phố nghèo, hệ thống các nhân vật chính phụ nhiều nhưng ai cũng có màu sắc riêng – mỗi người mỗi nhà là mỗi câu chuyện sẽ tác động ít hay nhiều vào nhân vật chính. Chất điện ảnh hiện rõ ở những lúc zoom xa toàn cảnh: trường học, xưởng thép, quảng trường trung tâm, cuộc sống đại học; và những lúc zoom kĩ lại đặc tả hành động và tâm lí nhân vật. Khép trang truyện lại, bạn vẫn có thể mường tượng chính xác trong đầu từng phân đoạn truyện lúc ngọt ngào lúc bi thương. Đây là một cuốn tiểu thuyết đặc quện hơi thở cuộc sống. Ở đó, chúng ta có thể tìm thấy chính mình hay chính ước mong của mình.
Ai cũng chỉ cho một tuổi trẻ để sống, một trái tim để yêu. Vậy thì chúc bạn
“Ta muốn, dưới ánh mắt người, nghênh ngang mà chạy
Ta muốn, một ánh mắt, trọn đời tới già.”
– Omachi (Đam Mộng)
Tóm tắt Vai trái có cậu
Tát Dã, đọc nôm na là ngang tàng, quả thật không sai. Suốt cả câu truyện, ta luôn cảm thấy sự ngang tàng ấy. Đó là tuổi trẻ bồng bột mà ngang tàng, không sợ trời không sợ đất. Đó là tình yêu ngang tàng, cứ vậy mà đến với nhau, vượt qua khuôn phép lẽ thường.
Nhân vật chính trong truyện là hai cậu bạn Cố Phi và Tưởng Thừa, bên cạnh đó là những người bạn của họ. Bối cảnh là một khu phố cũ kĩ, nơi mà con người bị vùi lấp bởi cơm áo gạo tiền, bởi con người, bởi hoàn cảnh. Nếu nói chốn đô thị phồn hoa là những cánh đồng hoa tươi thắm thì xưởng thép cũ kĩ này chính là bùn đất bên dưới, nơi mà họ rơi xuống liền không thể trở mình.
Tưởng Thừa, vốn là một cậu ấm nhà giàu, nhưng lớn lên, vào cái độ tuổi phản nghịch nhất lại bị bố mẹ nói rằng cậu không phải con ruột của họ, họ chỉ nhận nuôi cậu. Mới 17 tuổi, thế nhưng từ nơi phồn hoa đô hội kia bị ném đến xưởng thép cũ kĩ, bần hàn, nơi cậu được nghe nói đó là “nhà” của cậu, nơi mà những người “bố, mẹ” kia nuôi cậu 17 năm bảo ở đó mới có “gia đình” thật sự của cậu. Chà, 17 tuổi, cứ thể không biết gì, ở một nơi xa lạ, không có người quen, không có khung cảnh quen thuộc, ở cùng với một người bố ham mê rượu chè cờ bạc, một người anh hám lợi, một người chị nhu nhược. Tưởng Thừa, nếu không gặp Cố Phi, có lẽ đã bị vùi lấp, không thể trở mình.
Khác với Tưởng Thừa, Cố Phi vốn ở nơi xập xệ này, có một người mẹ ngày ngày chỉ muốn làm thiếu nữ, ngày ngày đi cùng người đàn ông khác. Có một cô em gái bị bệnh không được bình thường, còn có một cửa hàng cần trông coi. Tôi không nhớ rõ là từ bao lâu, khi mà Cố Phi phải gánh cái danh giết cha mình, cùng với mẹ và em mình, gánh vác cả cừa hàng trên vai mà sống. Cố Phi được mọi người gọi là “bá vương xưởng thép”, cũng phải thôi, Cố Phi đánh nhau đều liều mạng, đều là “không cần sống”, lâu thành quen, mọi người không dám đụng vào anh ấy, cũng không dám tới gần. Nhưng Bá Vương xưởng thép cũng chỉ là một chàng trai 17 tuổi, Cố Phi vẫn còn chưa phải người lớn nữa. Hắn vừa có sự cứng rắn lại vừa mềm mại, vừa quyết liệt lại vừa tinh tế, hai thái cực gần như trái ngược lại dung hòa một cách hoàn hảo trong người Cố Phi. Đúng như Tưởng Thừa nói, Cố Phi chính là độc, cả đời này có thể gặp rất nhiều người xuất sắc, nhưng chỉ gặp được một Cố Phi.
Lúc ban đầu, đọc truyện có cảm giác bị kìm nén, bức bối, khó chịu. Có lẽ đó là cảm xúc của Tưởng Thừa lây cho mình chăng? Tưởng Thừa, trong hoàn cảnh éo le mà gặp Cố Phi, ở cái nơi ngột ngạt ấy gặp được Cố Phi. Cố Phi, đối với Tưởng Thừa lần đầu gặp là vô cùng xa lạ, nhưng cũng là người đầu tiên mà Tưởng Thừa gặp. “Một người có thật là” rất tốt “hay không, chỉ cần nhìn người đó là được, không cần xem xét đến việc họ ở đâu, bên cạnh là ai.” Với Tưởng Thừa mà nói, gặp được Cố Phi là một điểu may mắn, bởi Cố Phi sau đó trở thành điểm tựa của cậu. Cậu dựa dẫm vào Cố Phi, nhưng Tưởng Thừa không vì tìm được chỗ dựa mà yếu đuối, không hề quên đi mình vốn phải làm gì, và mình nên làm gì.
“Không nghĩ quá nhiều, tôi thích cậu, tôi muốn ở cùng với cậu, như vậy là đủ rồi, cho tới mai sau, mai sau còn chưa nhìn tới nữa.
Nếu có một ngày, “mai sau” đứng ngay “trước mắt”, tôi cũng sẽ không sợ hãi, chỉ cần tôi đi về phía trước, cái gì cũng không thể cản được tôi.”
Tưởng Thừa luôn tiến về Phía trước, không hề dừng lại. Cậu tự tin như vậy, cũng bởi sau lưng cậu, là Cố Phi. Bởi Cố Phi làm cậu yên tâm, làm cậu có thêm sức lực để mà vùng vẫy, mà bay lên.
“Cậu biết không Cố Phi” – Tưởng Thừa vừa viết vừa nói, âm thanh có chút thấp – “Tôi không còn gia đình nữa, tôi chỉ có một mình, ở nơi này, thuê một căn phòng, dưới chân không phải là khoảng không.”
“Tôi dựa ra sau, phía sau có cậu, tôi liền cảm thấy yên tâm” – Tưởng Thừa vẫn cúi đầu loáy hoáy viết – “Tôi không phải không đối diện hiện thực, tôi chỉ là nghĩ, nếu như cậu không còn bên cạnh tôi nữa, tôi thật sự là, một chân đạp ngoài khoảng không.”
* * *
“Tôi ở ngay đây, phía sau cậu, tôi không đi đâu cả” – Cố Phi nói – “Đừng sợ.”
Tưởng Thừa, nhờ có Cố Phi mà được thêm đôi cánh, đạp tan khoảng không mà bay lên cao, dời khỏi nơi tối tăm này. Tưởng Thừa cũng muốn kéo theo Cố Phi cùng đi. Nhưng Cố Phi thì lại phức tạp hơn cậu nhiều. Nếu nói Tưởng Thừa là ngọc thô được mài nhẵn thì Cố Phi lại là viên ngọc bị vùi vào trong bùn đất, càng ngày càng chìm sâu. Tưởng Thừa đem cho Cố Phi ánh sáng, đem cho Cố Phi thấy hi vọng, nhưng Cố Phi đã một lần, rồi hai lần tự dập tắt nó. Bởi vì, như Cố Phi nói, xuất sắc hơn nữa thì được cái gì đâu? Hắn vốn không thể rời đi nơi này. Thà rằng nhắm mắt giả vờ như không biết, may ra có thể khiến nội tâm đỡ khổ sở hơn một chút. Chút mộng tưởng nhỏ nhoi của hắn cuối cùng rồi cũng sẽ bị dập tắt trong bùn lầy. Rồi hắn cũng sẽ dần giống như những người khác, ngây ngô sống qua ngày, rồi ngây ngô chết đi.
“Cậu sẽ vì Tưởng Thừa mà kiêu hãnh, Tưởng Thừa cũng giống vậy sẽ vì cậu mà tự hào.
Có chút cố chấp, chịu không nổi từng chút từng chút hi vọng, cho dù là một chút ánh sáng, cũng sẽ khiến con người sa vào thống khổ.”
Cố Phi đã từng buông tay Tưởng Thừa, khi mà hi vọng gần gay trước mắt, lại liền bị thất vọng cùng tuyệt vọng thay thế, Cố Phi đã buông tay Tưởng Thừa.
“Trong ống nghe đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được hô hấp của Tưởng Thừa.
Trải qua thời gian rất lâu, Tưởng Thừa mới hỏi một câu – “Cái gì? “
“Tôi nói tôi mệt rồi.” – Cố Phi lặp lại một lần nữa.
“Cậu nói cái gì?”– Giọng Tưởng Thừa mang theo run rẩy, khàn khàn đến nửa câu sau cũng bị mất thanh âm.
“Tôi mệt rồi, Thừa ca” – Cố Phi gằn từng chữ nói – “Cậu đừng lôi kéo tôi nữa, tôi cũng không muốn bị ai dẫn dắt, quên đi thôi.”
Nhưng thật may, đó cũng chỉ là đã từng, Cố Phi vẫn không hoàn toàn buông tay, vẫn cố gắng, từng chút đuổi theo Tưởng Thừa, từng chút một bay lên. “Hy vọng chúng ta đều có thể dũng cảm như đối phương.” Cả hai người đều dũng cảm, cả hai người đều mạnh mẽ. Nhưng nếu chỉ có một vậy không đủ, may mà họ gặp nhau, may mà họ có nhau. Mình thực sự rất thích cách hai người họ yêu nhau, trân trọng nhau, cố gắng vì nhau. Từ hư vô mờ mịt đến vững chãi kiên định, đó là một con đường thật dài, bọn họ cũng đã từng lung lay, đã từng hoài nghi lẫn nhau, hoài nghi về tương lai, thậm chí đã từng bỏ cuộc – “Thừa ca, coi như hết”. Nhưng may mắn là, một người dũng cảm kiên trì, một người dũng cảm bước tiếp, đến cuối cùng, bọn họ vẫn là ở bên nhau.
Bên cạnh hai nhân vật chính còn có một vài nhân vật phụ nổi bật, bọn họ là Phan Trí lanh lợi, là Vương Húc thích làm lão đại, là Chu Kính nhiều chuyện, là Dịch Tĩnh chăm học tới ngất xỉu… Những người đó thực sự không hề xa lạ, họ chính là những người bạn thực sự quanh chúng ta, mỗi một người, đều thú vị như vậy, quen thuộc như vậy, tuy rằng không phải nhân vật chính nhưng thiếu đi bọn họ, câu chuyện này quả thực sẽ mất đi rất nhiều màu sắc.
– Tố Du Chi