Nếu bạn bằng lòng, vào một đêm khuya bốn bề thanh vắng, hãy mời tôi một ly, rượu gì tùy ý, để tôi kể chuyện cho bạn nghe. Tuy câu chuyện có thể vụng về, kích động, ấu trĩ, nhưng xin bạn hãy tin rằng, những điều đã xảy ra và những điều sắp xảy ra đều sẽ lặp lại, bởi vì tất cả mọi câu chuyện đều chỉ có một cái kết, nếu có trùng hợp, chỉ đơn thuần là tình cờ.
“Hy vọng trong rất nhiều những đêm cảm thấy cô đơn sau này, khi bên cạnh bạn chỉ có rượu, cuốn sách này có thể trở thành đồ nhắm cho bạn, không nhiều, không ít, không say, không về.”
Review Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không?
“Tôi có ế đâu, tôi chỉ tin vào tình yêu thôi”
Bên cạnh bạn, có bao đôi tình nhân, tháng trước nghe tin họ yêu nhau, mấy tháng sau lại không còn nữa?
Vui, buồn, hợp, tan là chuyện tình cảm bình thường, trên thế giới này, có bao nhiêu người vừa thấy đã yêu, vừa yêu liền yêu đến hết cuộc đời? Nên có lẽ, chia tay vốn dĩ là chuyện bình thường.
Nhưng mà vào rất nhiều năm trước, ông bà chúng ta lấy nhau, là việc cha mẹ quyết định. Nhưng cưới rồi lại ở với nhau cả một đời.
Đến lúc cha mẹ của chúng ta lấy nhau, xã hội thoáng hơn, họ được tự chọn cho mình người họ yêu và từ đó cãi vã cũng nhiều hơn, ly hôn cũng nhiều hơn.
Đến thời của chúng ta, những con người trẻ tuổi, độc lập, tự chủ, chuyện hợp rồi tan, tan rồi hợp như một điều hết sức bình thường làm cho ba chữ “anh yêu em” đẹp đẽ biết bao nhiêu thì giờ chẳng mấy ai dám tin nó nữa.
Chính vì thế mà với tôi, mỗi câu chuyện trong quyển sách này là một trang tình cảm, giúp tôi học được cách tin vào tình yêu.Nhưng lại tiếc thay, đây không phải ngôn tình mơ mộng phù phiếm, nó là chuyện tình của con người trên khắp thế gian, không phải cứ yêu là sẽ có một cái kết tốt đẹp, mọi câu chuyện tình cảm, có thể “mỹ”, có thể “thê”, cũng có những câu chuyện “thê” nhưng “mỹ”
Và vì thế, mỗi câu chuyện cũng là một trang nước mắt.
Đó là hai người quen nhau từ lúc mới sinh ra, là thanh mai trúc mã, họ đi cùng nhau đến năm ba mươi hai, nhưng lại cùng một người khác đi đến hết cuộc đời.
Đó là câu chuyện về một người đến để dạy người kia cách yêu thương, rồi người kia lại dùng nó yêu thương một người khác.
Và cũng là câu chuyện về một người đến chiếm lấy hết mọi vị trí trong lòng của một người, rồi bỏ đi, mang theo dũng khí để người kí tiếp tục yêu.
Ban đầu, tôi hy vọng những câu chuyện trong đây đều là tưởng tượng vì nó quá đau lòng, nhưng sau đó tôi lại hy vọng chúng nó là sự thật, bởi vì như thế, tôi mới có dũng khí tin vào tình yêu.
Đọc quyển sách này bạn sẽ nhìn được nhiều khía cạnh hơn của tình yêu, đó là duyên phận, là gia đình, là sự tin tưởng, là kiên trì và cả là sự nghiệp. Tất cả đều có thể là khó khăn, cản trở.
Chuyến bay ấy, bạn chạy sớm hơn một chút, sẽ giữ lại được người mình yêu. Đó là duyên phận.
Hai người không môn đăng hộ đối. Đó là gia đình.
Lời chia rẽ bâng quơ của người khác, bạn khắc ghi trong lòng. Người bên gối bao lâu bạn xem như giả dối. Đó là sự tin tưởng.
Bạn đợi một người, phải đợi đến bảy, tám năm. Đó là kiên trì.
Học đại học hay đi lấy chồng? Đó là sự nghiệp.
Nhưng bạn cũng sẽ biết rằng, tình yêu thật sự tồn tại.
Câu chuyện có thể không đủ đẹp. Nhưng chỉ cần bạn từng thật lòng yêu một người, tôi tin rằng bạn sẽ hiểu. Cho dù không hiểu, cũng xem như có thêm một đoạn cảm xúc đẹp đẽ.
Tuy rằng tác giả nói không biết dùng từ hoa mỹ, nhưng lúc nào tôi cũng thấy nó thơ và đẹp đến nao lòng.
“Nếu như nỗi cô đơn
Cũng biết hát thành lời,
Tôi sẽ hát cho em nghe hết
Tất thảy những vui buồn
Của thế gian.”Đơn vị đo lường tình yêu, không phải một tháng, một năm mà là một đời. Cảm xúc của tình yêu không phải mãnh liệt như dòng thác đổ xuống mà là nhẹ nhàng, trong vắt nhưng chảy mãi mài mòn cả đá.
“Em chẳng có gì có thể cho anh em chỉ có cuộc đời này anh còn sống thì em ở bên cạnh thì em ở bên anh anh đi rồi thì em giữ anh ở trong lòng”
Bạn phải cảm thấy biết ơn trong cuộc đời đầy sục sôi của bạn sẽ luôn có một người như vậy vì có sự tồn tại của người đó mà những năm tháng đời bạn mới trở nên đẹp đẽ.
Không biết có phải tác giả cố tình hay không. Những câu chuyện đầu tiên tác giả kể về tình yêu của những người trẻ tuổi, kể đến hết câu chuyện, có người tan, người thành. Nhưng những người “thành” đó, cuộc đời sau đó thế nào, phải đợi thời gian trả lời.
Đến 2 câu chuyện tình cảm cuối cùng, là câu chuyện của hai bà lão. Đến cái tuổi đó, ở họ, khó khăn duy nhất chính là sinh ly tử biệt. Nhưng nhân vật nào trong hai câu chuyện đó, tôi cũng cảm thấy được sự dịu dàng và bình thản khó tả, có lẽ, họ đã trải qua rất nhiều năm, bao dung và tha thứ cũng đã nhiều hơn.
Lộn xộn trong những câu chuyện tình cảm ngọt ngào và cay đắng của thế gian đó, là chuyện về một chàng trai trầm cảm.
“Tôi nghe thấy sự cô độc
Nó thường xuyên nói chuyện với tôi.
Bởi vậy tôi không cần phải nói
Vì có sự cô độc,
Nó sẽ không rời bỏ tôi
Mãi mãi không bao giờ”“Tôi vô cùng yêu thế giới này, cũng giống như tôi vô cùng yếu sinh mạng của mình. Tôi định mang sinh mạng của mình đi, nhưng tôi sẽ không mang thế giới này đi. Lần sau tôi đến, nhất định hoa hướng dương sẽ nở, ánh nắng sẽ rực rỡ chan hoà…”
Chàng trai ấy không còn nữa. Anh ta mang sinh mệnh của mình đi rồi. Hy vọng mọi người có thể thông cảm và kiên nhẫn hơn với họ. Hy vọng tôi cũng vậy.
Sau những câu chuyện đó, tác giả kể cho tôi nghe, về tình cảm giữa người và chó.
“Tao biết mày không sống được lâu hơn tao nhưng tao cũng hi vọng mày có thể luôn ở bên tao tao cảm thấy mình đã coi mình như người thân mà rất tốt mày tốt với tao vì tao tốt với mày tao không tốt với mày mày vẫn muốn tốt với tao”.
Lúc nhỏ, nhà tôi có nuôi một chú chó, lúc tôi biết chuyện thì nó đã rất lớn rồi, nó rất nghe lời tôi, rõ ràng là lớn hơn tôi thế mà tôi la lên một tiếng, nó đã ngừng cắn nhau. Nhưng khi tôi lớn thêm một chút thì nó mất đi. Nỗi đau đó, tôi nghĩ mình hiểu được. Cả hai câu chuyện về chúng, tôi đều khóc rất nhiều. Sau đấy, tôi bị chó cắn vài lần. Lúc trước Milo của tôi lớn như thế tôi chưa từng cảm thấy nó đáng sợ, nhưng giờ lại sợ mấy bé vừa nhỏ con lại to mồm, nhưng sợ thì sợ mà yêu thì yêu.
Xen kẻ những câu chuyện đó, là tình cảm bạn bè. Tình cảm với những người xa lạ bỗng dưng trở thành bạn. Rồi từ bạn trở lại như ban đầu. Bạn có từng có một người bạn qua mạng, hai người nói chuyện như tri ki tri âm, nhưng sau đó lại không còn nữa. Mỗi người tự trở về với cuộc sống của mình. Đã bao giờ chưa?
Cho nên nói đúng hơn, quyển sách này giống như một người bạn lớn tuổi, mỗi đêm ngủ không được, tôi lại giở nó ra để nó kể cho tôi nghe những câu chuyện về cuộc sống.
Còn bạn thì sao? Bạn có câu chuyện không?
– Ngô Bảo Trâm
Trích dẫn Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không?
“Nhớ lại những người từng yêu, từng vì yêu mà hạ thấp bản thân xuống tận đáy, hoặc đau đến đứt gan đứt ruột, lúc đó gương mặt bạn sẽ nở nụ cười bình thản, trái tim bạn bao la và độ lượng, những người ngày đó không sao buông bỏ được, rồi cũng theo thời gian mà xa dần trong ký ức.”
“Đừng đánh mất sự kỳ vọng vào cuộc sống, đừng đánh mất niềm tin vào tình yêu. Cầu chúc cho bạn mãi mãi ấm áp và không sợ hãi bất cứ điều gì.”
“Câu chuyện có thể không đủ đẹp, nhưng may sao thế gian này vẫn đẹp. Tôi biết, thế giới của mỗi người không giống nhau, nhưng thế giới trong những câu chuyện này, chắc chắn là một phương diện mà dường như bạn từng biết tới nhưng lại không thể chạm đến. Nó tựa như chén rượu giữa đêm, đóa hoa trên cỏ, bình dị mà chân thực, đẹp đẽ mà tàn khốc.”
“Đừng nghĩ rằng người bạn không thể buông tay cũng sẽ không thể buông tay bạn. Cá không có nước sẽ chết, nước không có cá sẽ càng trong hơn.”
“Nhưng cuối cùng, mọi người đều bận rộn với cuộc sống của riêng mình, bận rộn với việc chén chú chén anh, bận rộn với việc cười nói vui vẻ. Vài người đến, vài người đi, về bản chất thì cuộc sống chẳng có gì thay đổi, vì họ và chúng ta chẳng liên quan gì tới nhau.”