Tôi Có Một Chén Rượu, Có Thể Xoa Dịu Hồng Trần – Quan Đông Dã Khách

Lần cập nhật gần nhất January 11th, 2021 – 09:10 am

Có những chuyện tình có thể không đi đến cùng, nhưng chí ít họ đã từng có những kỉ niệm đẹp đọng lại. Những kỉ niệm đó vừa là những bài học quý giá giúp họ trưởng thành hơn vừa tạo nên một góc kỉ niệm.

“Những chuyện trong nhân gian có rất nhiều điều hối tiếc nhưng tôi mong bạn có thể bốn mùa vô lo…” – Quan Đông Dã Khách

Review Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần (2)

“Hy vọng những bạn có duyên đọc được cuốn sách này, bất kể gặp phải chuyện gì cũng sẽ được như ý nguyện, đêm đêm có rượu, ngày ngày có những bài ca, có được trái tim tự do và gia đình yên vui, mùa đông thì ấm áp, mùa xuân không phải rét buốt, suốt đời luôn nở nụ cười trên môi.”

Không phải là cuốn sách có thể dạy bạn cách ứng xử – làm giàu, càng không phải là cuốn sách mang xu hướng ‘kim chỉ nam’ cho các bạn trẻ. Nó chỉ đơn thuần là một người bạn dễ tính mà ai ai cũng có thể mang theo bên mình, lật bất kỳ trang nào mà bạn muốn và đọc bất kỳ câu chuyện nào mà bạn thích.

Bạn từng đi đến những nơi nào, gặp qua những ai và đã trải qua những chuyện gì, tất cả điều đó chính là câu chuyện độc nhất vô nhị của riêng bạn. Nếu bạn không thể tự mình bày tỏ được tâm tư đang hiện diện trong lòng thì hãy để cuốn sách này thay bạn làm điều đó.

Nơi nào đó trong cuốn sách này có thể sẽ phù hợp với bạn, sẽ cho bạn biết rốt cuộc thì ‘hội ngộ biệt ly’ có thật sự đáng sợ hay không? Hay bất quá cũng chỉ là một thử thách mà bạn bắt buộc phải trải qua trong đời.

“Có những tiếc nuối sẽ biến thành kí ức theo thời gian. Khi phải đối mặt với nó vào đúng lúc bạn không có sự chuẩn bị nhất, sự bình thản hay buông bỏ mà bạn tưởng rằng mình đã làm được chẳng qua chỉ là ảo tưởng do thời gian tạo nên. Cái cảm giác đau nhói trong tim ập đến khi đó, nó đan xen với quá khứ, đè nặng lên bạn khiến bạn không sao thở nổi.”

Sự hiện diện của bạn trong thế giới của ai đó hay sự hiện diện của ai đó trong thế giới của bạn có phải chính là điều mà bạn khắc khoải mãi không quên? Xin hãy nhớ cho rằng mọi sự gặp gỡ trên thế gian này điều mang một ý nghĩa đặc biệt mà ngay tại thời điểm đó bạn chắc chắn sẽ không phát giác ra, mãi cho đến khi ngày ly biệt đang dần dần đến gần bạn mới bắt đầu nhận thức và tiếc nuối. Sự tiếc nuối đó được mang tên là hồi ức là kỉ niệm, mỗi khi bạn nhớ đến nó sẽ khiến cho bạn mỉm cười rạng rỡ, hay hụt hẫng xót xa cũng đều là một trong những loại ngũ vị tạp trần. Bởi “chẳng có ai bắt buộc phải ở bên nhau hay không nên ở bên nhau, tất cả những câu chuyện tan hợp hợp tan có lẽ đều đã được số phận định sẵn.”

Nhưng dẫu cho có chuyện gì xảy ra đi nữa thì bạn cần phải học cách chấp nhận một điều đó chính là không có hợp tan ly biệt thì sẽ không có bạn của ngày hôm nay. Sống là luôn hết mình, là phải trả giá, là hạnh phúc, là tuyệt vọng, bạn chính chắn hơn hay bi lụy hơn là do lựa chọn của chính bạn mà ra.

Và vẫn hi vong rằng sau khi lật mở xong cuốn sách này bạn sẽ có được sự kiên cường trong mọi loại gia vị hỗn tạp của cuộc sống, của con đường mang tên trưởng thành. Mong cho cuộc đời này sẽ luôn đối xử dịu dàng, vị tha với bạn. Mong bản thân bạn dẫu có tuyệt vọng, bần cùng cũng đừng vội vàng buông thả thân mình mà thoái thác cho nhân sinh, phó mặc cho cuộc đời. Hãy luôn yêu bản thân mình và trân trọng những thứ bạn đang có, yêu lấy nó, bao dung nó và nếu lỡ có mắc phải sai lầm thì mong bạn hãy mạnh dạn tha thứ hoặc dứt khoát từ bỏ để có thể cho bản thân một cơ hội làm lại từ đầu.

“Cầu chúc cho bạn dù có đối diện với cố nhân lâu ngày không gặp, hay tình cờ gặp lại người đã từng yêu mà chẳng thể có được, dù trong lòng có trời rung biển động, thì ngoài mặt cũng không thể hiện dù chỉ là một chút gợn sóng. Gương mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra của bạn mới mà gương mặt đẹp nhất.
Cầu chúc cho bạn có thể xông pha ngang dọc, cho dù có bị thương, có chảy máu, thì cũng phải yêu ghét phân minh, khóc cười thỏa sức như một thời niên thiếu đã từng qua.”

– Lê Hoài Linh

Sau khi đọc xong “Tôi có một chén rượu muốn xoa dịu hồng trần” mình thấy như một phần nào đó những khúc mắc trong lòng được gỡ bỏ. Sách là tập hợp những truyện ngắn đời thường về tình yêu, gia đình, tình bạn.

Điểm đặc biệt mà “tôi có một chén rượu có thể xoa dịu hồng trần” khác với những cuốn sách cùng thể loại đó là: sự dung dị. Lời kể vô cùng mộc mạc, mình thấy được “cái thật” trong đó. Chí ít là nếu nhân vật không có thật, bối cảnh không có thật thì tình người lại rất thật.

Chẳng cần đến những mỹ từ, những triết lý sâu xa, tác giả dùng lối viết tâm tình mềm mỏng lôi những điều thầm kín rất sâu ở trong lòng các nhân vật ra ánh sáng, xoa dịu nó bằng việc để cho phần kết luôn mở.

Tại sao lại là rượu? Tại vì khi say người ta thường nói thật.

Tại sao lại là xoa dịu? Vì sự thật thường ba bảy phần xót xa, cay đắng.

Thế nhưng, sau tất cả những câu chuyện đời thường nhiều hối tiếc và hy vọng ấy, khi khép lại cuốn sách mình cảm thấy yên ả đến lạ. Cảm thấy đúng rằng “trong nhân gian có nhiều điều nuối tiếc nhưng chúng ta hoàn toàn có thể chọn một cuộc đời bốn mùa vô lo”.

Sách dành cho những ai đã, đang và sẽ muốn trải nghiệm một cuộc sống hết mình nhưng vẫn giàu tình cảm và đặt sự tử tế, tình nghĩa lên hàng đầu. Dành cho những ai có một câu chuyện mà chẳng thể nào nói ra, những khóc cười chỉ mình mình hiểu.

Cuối cùng, mình sẽ lấy một câu trích dẫn mình thích nhất trong sách để tặng cho mọi người, hy vọng những ai cũng yêu thích cuốn sách này như mình cũng cảm thấy được chia sẻ:

“Rượu ở trong dạ dày..
Chuyện thì ở trong tim…
Đời người ngắn ngủi, phải sống cùng người mà mình yêu thương, như vậy mới gọi là hạnh phúc.
Mong em được khoác áo lụa, châm trà, trồng hoa, nuôi cá, mong em mỗi đêm đều được ngủ yên giấc, rượu uống đến tám phần say…”

– Hoàng Mỹ Hà

Trích dẫn Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần

“Không cần mỗi người nhất thiết phải trở thành một cây đại thụ, vì làm một đóa hoa nhỏ bé cũng chưa chắc đã có gì không tốt, lúc vui thì tự nở rộ, tự tán thưởng một mình, lúc buồn thì cứ lặng lẽ mà khép cánh lại thôi. Khi còn trẻ, ai cũng cảm thấy ngoài tình yêu ra thì mình chẳng có gì trong tay, nhưng sau này nghĩ lại, chẳng có gì là không thể buông bỏ, bao gồm cả tình yêu.”

“Những mối tình nhìn như bình yên từ năm này sang năm khác, có lẽ cũng từng trải qua sự tôi luyện vô cùng gian khổ. Chẳng có ai bắt buộc phải ở bên nhau hay không nên ở bên nhau, tất cả những câu chuyện tan hợp hợp tan có lẽ đều đã được số phận định sẵn.”

“Một số người có thể sẽ mang đến cho bạn một giấc mơ tươi đẹp, giấc mơ đó có thể kéo dài dăm bảy năm hoặc chỉ qua được bốn mùa. Bất kể tỉnh mộng vào lúc nào, bạn cũng đừng buồn, bởi giấc mơ đó đã cho bạn những năm tháng mãi mãi là duy nhất.”

“Trong cuộc đời, đôi khi ta sẽ phải buông vài người, giống như chưa từng quen…
Phụ lòng, chính là khi bạn nhớ đến hay gặp lại người ấy, cảm giác đầu tiên ùa tới là sự áy náy day dứt.
Bạn sẽ chỉ mong người ấy có thể tìm thấy những điều họ cần ở một nơi khác và hạnh phúc suốt cuộc đời.”

“… không cần phải tiếc nuối những điều đã qua, cũng đừng cưỡng cầu gì cả, tất cả những người đến rồi đi, đều có nơi chốn được định trước.”

“Trước đây tôi hay cho rằng, những người quan trọng với mình thì tới lúc chia tay nhất định phải nói lời tạm biệt, nhưng sự thật là đâu cần phải nói? Bỗng một ngày không còn liên hệ, rồi cứ thế cắt đứt mọi giao tiếp, như thể trước nay chưa từng quen nhau.”

“Nhưng ở đời vốn luôn như vậy, khi bạn càng không muốn cho ai biết chuyện gì, người đó chắc chắn sẽ có ngày biết được, hay nói cách khác, có những chuyện thật sự là ông trời cũng cảm thấy không thuận mắt.”

‘‘Trong lòng mỗi người đều có một số chuyện, hoặc đẹp đẽ ngọt ngào, hoặc tàn khốc tuyệt vọng, nhưng sẽ có vài chuyện mà cả đời này bạn chẳng bao giờ muốn nhắc lại, tựa như một hạt giống chôn vùi trong lòng, nó chỉ có thể tiếp tục lớn lên, thời gian càng lâu nó cắm rễ càng sâu, đến khi bạn muốn nhổ nó ra, thì nó đã bám chặt lấy tim bạn rồi, chỉ cần khẽ chạm vào thôi là đau đến nhói lòng.”

“Cảm giác thích một người khi còn trẻ dại chính là như thế, một khi đã chắc chắn thích người nào là bất chấp tất cả vì người ấy. Ở tuổi đó người ta sẽ chẳng so đo tính toán xem mình đã hy sinh cho người kia những gì, còn người kia đã đáp lại mình được bao nhiều. Tất cả đều là cảm giác trong lòng có thế nào thì thể hiện ra thế ấy, không hề bị pha tạp bởi bất cứ thứ gì, trong trẻo tới mức thật đáng yêu.”

“Cầu chúc cho bạn dù có đối diện với cố nhân lâu ngày không gặp, hay tình cờ gặp lại người đã từng yêu mà chẳng thể có được, cho dù trong lòng có trời rung biển động, thì ngoài mặt vẫn không thể hiện dù chỉ là một chút gợn sóng. Gương mặt bình thản như khôngcó chuyện gì xảy ra của bạn mới là gương mặt đẹp nhất.
Cầu chúc cho bạn có thể xông pha ngang dọc, cho dù có bị thương, có chảy máu, thì cũng phải yêu ghét phân minh, khóc cười thỏa sức như một thời niên thiếu đã từng qua.”

“Thật ra ai khi cô đơn cũng có cảm giác dường như sẽ không bao giờ gặp được người mình yêu nữa, mình sẽ cứ thế mà cô đơn mãi, thật ra không phải đâu, chỉ là thời điểm hơi muộn một chút thôi, người cần đến kiểu gì cũng sẽ đến.”

“Có lẽ con người ai cũng đều mù quáng như vậy, người mà bạn xem là báu vật, đứng trước mặt người khác có thể lại chẳng có giá trị gì, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mà cái móng tay thật sự bạc tình.”

“Có nhiều người là như vậy, chỉ đến khi để mất rồi mới nhận ra được tấm lòng của người kia, lúc còn ở bên nhau sẽ coi đó là tất lẽ dĩ ngẫu, cảm thấy bản thân vốn dĩ phải được đối xử như vậy, dường như cả thế giới này đều là của mình. Kỳ thực làm gì có chuyện như thế, chẳng qua bạn là người mà anh ta yêu thương thôi, một khi rời khỏi anh ta, bạn chẳng là cái gì hết.”

“Trên đời này có rất nhiều mối tình chẳng thể nào được như ý nguyêṇ, những tình yêu cuối cùng có thể ở bên nhau đều đáng trân trọng.”

“Môṭ số người có thể sẽ mang đến cho bạn một giấc mơ tươi đẹp, giấc mơ đó có thể dài hoăc̣ ngắn, kéo dài dăm bảy năm hoăc̣ chỉ qua được bốn mùa. Bất kể tỉnh mộng vào lúc nào, bạn cũng đừng buồn, bởi giấc mơ đó đã cho bạn những năm tháng mãi mãi là duy nhất.”

“Sự tàn nhẫn của sinh mệnh nằm ở chỗ, lúc phải đến ta không thể không đến, mà lúc phải đi ta cũng không thể không đi.”

“Nếu cứ nhớ mãi về một người, thì sẽ có ngày gặp lại.”
“Trước đây cứ ngỡ rằng “còn duyên ắt sẽ trùng phùng”, sau này mới hiểu được “trong lòng còn yêu thì mới gặp lại”
“Thật ra những chuyện trong nhân gian, suy cho cùng chẳng qua cũng chỉ gói gọn trong mấy chữ hội ngộ biệt ly mà thôi.”