Tự Thương Mình Sau Những Năm Tháng Thương Người – Trí

“Tự thương mình sau những năm tháng thương người” là cuốn sách chứa đầy tâm sự của những người đã từng tổn thương trong tình yêu, đã dành quá nhiều thời gian để chữa lành những vết thương ấy, và giờ đây chỉ muốn “tự cầm ô che chắn cuộc đời mình”. Người ta không thể dùng những vết cứa của tình yêu để lại để đong đếm nông sâu của tình yêu ấy, nhưng chắc chắn không một ai từng đi qua một mối tình sâu đậm mà không từng đau lòng, không từng chịu tổn thương. Và bởi thế, người ta luôn có thể bắt gặp mình đâu đó trong cuốn sách. Bởi chúng ta có thể rất khác nhau, nhưng nỗi cô đơn khắc khoải trong đêm của những kẻ chênh vênh giữa ngưỡng cửa trưởng thành, những ngón tay cứ chực chờ nhấp dòng tin nhắn gửi cho người cũ rồi lại ngập ngừng xóa đi, hay nỗi buồn của những ngày sau chia tay… có lẽ đều day dứt như vậy.

Review Tự thương mình sau những tháng năm thương người

“Tự thương mình sau những tháng năm thương người” là một trong những cuốn sách để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất.

Tôi vô tình được một người bạn tặng quyển sách này vào dịp sinh nhật. Và cũng chính từ đó, tôi trở nên yêu sách và càng hơn thế nữa là ngưỡng mộ những nhân tài trẻ như “Trí”. 248 trang gói gọn trong 108 những ghi chép, ở đó là những câu chuyện trong tình yêu, cuộc sống hàng ngày mà qua đó, ta lại thấy thấp thoáng bóng dáng mình ở đấy.

Từng tựa đề với những câu văn, câu thơ ngắn gọn mà gói gém gần như được hết những nỗi buồn trong tình yêu, tan vỡ trong hôn nhân… Điều đáng để ngẫm ở đây là tất cả các số phận trong tập tản văn của Trí là: sau tất cả những đau khổ, tổn thương, những tháng năm dốc kiệt vốn liếng yêu thương cho một người, họ đã biết cách tự đứng lên, tự chăm lo và trân quý chính mình, biết dừng lại thứ tình cảm hoang phí, trao đi mà chưa một lần được đáp đền:

“Đã qua rồi những tháng năm thương người vội vã
Em tự cầm ô che chắn cuộc đời mình”

Đọc “tự thương mình sau những tháng năm thương người”, điều khiến tôi tâm đắc nhất trong bài viết này có lẽ là những bài thơ xen với tản văn. Đây là lần đầu tiên tôi thể hiện sự đồng cảm cũng như nỗi lòng mình với cuốn sách này. Từng trang văn đều là những đoạn tâm sự đứt đoạn, không chỉ là của tác giả, mà còn là của một số người vô danh khác, họ ghé qua và để lại những mẩu chuyện tuy ngắn nhưng thật thấm đượm.

Một trong những đoạn tôi thích nhất và đọc đi đọc lại nhiều lần nhất đó chính là trong dòng tựa đề: khi chúng ta buông bỏ nhau, đây là những dòng thơ tôi thích nhất trong bài viết này:

“Em về mặc áo cô dâu
Bỏ quên năm tháng âu sầu bên anh
Bỏ quên cả những ngày xanh
Bỏ quên kỉ niệm mong manh mây trời
Em bên anh có một thời
Em bên người ấy một đời ấm êm
Một người mang đến cho em
Một vòng tay ấm vai mềm chở che
Kiếp này tơ nguyệt không se
Thôi đành buông bỏ hẹn thề kiếp sau
Yêu thương dẫu có phai màu
Anh về ôm mối sầu đau một mình
Mong em vứt hết duyên tình
Sống cho trọn kiếp người mình yêu thương
Thôi thì đừng có vấn vương
Có, không, được, mất, lẽ thường vậy thôi….”

Đoạn văn này nó quanh quẩn mãi trong đầu tôi một thời gian dài. Khi chúng ta buông bỏ nhau là chỉ như thế thôi sao, em sẽ có hạnh phúc của em, được một người khác đến chở che cho em suốt phần đời còn lại, còn anh sẽ đi đường của anh, hai chúng ta đã buông bỏ nhau thật rồi.. Gần đây, tôi vô tình đọc được trên trang mạng một bài viết của một cô gái tâm sự về cái chết của chàng trai- là người yêu của cô gái ấy, anh ấy đã ra đi trong một cơn dịch bệnh, nó hoành hành và lấy đi sinh mạng của rất nhiều người trên thế giới.Thế đấy, có nhiều người bỏ lỡ nhau, buông bỏ nhau vì không thể hoà hợp, vì không thể ở bên cạnh nhau được nữa,vì không yêu nhau nữa, nhưng cũng có nhiều người dốc hết tâm can để yêu nhau, chờ đợi nhau, tưởng là quãng đường còn lại sẽ được kề bên nhưng cuối cùng lại phải rời xa, sinh ly tử biệt, một người ra đi, một người ở lại mang những nỗi đau của cảnh cũ, người cũ. Đúng là vòng luân hồi ám ảnh cả người đọc, đọc xong bài viết này mà tôi cảm thấy khoé mắt mình cay cay. Tình yêu của hai người này như hoa Bỉ ngạn, dù lá và hoa cùng chung một gốc rễ nhưng chẳng thể chạm nhau, nỗi đau mang theo vạn kiếp. Hoa chờ một người, yêu tận tâm can, vong xuyên bất tận, bỉ ngạn tịch liêu…

Đọc “tự thương mình sau những tháng năm thương người”, tôi mới cảm thấy rằng, tình yêu có được thì khó, những mất đi thì lại vô cùng dễ dàng. Người ta có thể mất một thời gian dài để chinh phục tình yêu nhưng khi có được rồi lại tàn nhẫn đi phá hủy nó trong từng lời nói, từng hành động. Trong “tự thương mình sau những tháng năm thương người”, từng chi tiết tôi đọc được đều đọng lại một chút gì đó xót xa, yếu đuối, tủi hờn. Chắc hẳn, để viết được nên một cuốn sách tuyệt vời như thế, Trí đã phải trải lòng mình với nhiều người, đi nhiều nơi,lắng nghe tâm sự của họ rồi mới có đủ vốn liếng để kết thành mảnh ghép hay như” tự thương mình sau những tháng năm thương người”

Quả thật, tôi ngưỡng mộ Trí, không phải vì tuổi đời của anh còn rất trẻ, mà điều tôi khâm phục ở anh đó là sự bản lĩnh cũng như sự đồng cảm, thấu hiểu của anh với những con người, những trái tim đã bao lần bị vết xước làm cho trơ trọi…

Hi vọng sau bài viết này của tôi sẽ có nhiều bạn trẻ sẽ phần nào hiểu được những điều mà tôi tâm đắc trong cuốn sách này. Là lần đầu tiên tôi cho mình một thử thách, để trải lòng, để tạo nên sự khác biệt, mới mẻ cho mình, nên mới mạnh dạng viết ra những câu văn như thế này. Mong rằng các bạn trẻ cũng sẽ như thế, hãy như những lời Trí viết trong cuốn sách này, sau tất cả đau thương, dằn vặt của một lần dang dở, của mối tình không có hồi kết, của tình yêu mà mình đã dành trọn cho người ta, các bạn hãy tự thương lấy bản thân mình, tự đứng dậy sau vấp ngã. Hãy cứ yêu, cứ thương, cứ sống thật với bản thân nhưng đừng quên làm khổ mình, bỏ bê bản thân mình các bạn nhé.

– Đỗ Thanh Ngân