Trong hàng triệu người cùng hàng triệu kiểu tương lai khác nhau, có người lựa chọn đứng im và an phận, lại có người lựa chọn bỏ cuộc và lùi lại phía sau… Kiên trì tiến về phía trước là có thể là lựa chọn tốt nhất, nhưng lại là con đường khó đi nhất. Còn bạn, bạn đang ở đâu trong tuổi trẻ của chính mình? Phía trước, phía sau hay vẫn dậm chân tại chỗ?
“Tuổi Trẻ Lạc Bước, Ta Còn Đứng Trước Nhau?” viết về ai đó mộng mơ ngốc nghếch, nhưng vẫn luôn không ngừng cố gắng ở thực tại. Cũng có người dù có gặp lực cản lớn cỡ nào vẫn chưa từng nghĩ đến bỏ cuộc. Và cả những người thậm chí còn không biết chùn bước là gì, bất chấp tất cả để thực hiện ước mơ.
Review Tuổi trẻ lạc bước
Thanh xuân của bạn đến chưa, hay nó đã trôi qua như thế nào rồi? Những kí ức của tuổi trẻ đó, bạn có muốn quên nó đi hay không dù nó buồn đến nỗi nào? Thật ra, thanh xuân chính là thứ mà con người ta nuối tiếc nhất (theo mình là vậy).
Bằng những câu chuyện nhỏ về tuổi thanh xuân, với những kết thúc lúc buồn lúc đẹp; bằng những sự việc khiến độc giả xúc động, bằng những câu từ gây nên sự hài hước và bằng những đoạn văn chứa đầy niềm yêu thương, quả là một cuốn sách rất tuyệt vời. Cuốn sách đã truyền đến được cho mình rất nhiều cảm xúc, vui có buồn có, xúc động hay buồn cười đều có. Qua 9 cuộc tình trong sách, mình cũng đã rút ra được rất nhiều bài học, cũng như biết thêm một điều, thế giới này có rất nhiều kiểu tình yêu buồn thảm. Bạn có muốn biết tình yêu đấy nó kết thúc như thế nào không? Nếu được may mắn ấy, mà chuyện tình có kết thúc đẹp, thì thật sự rất rất đẹp, xứng với kiểu tình yêu diệu kì khó có thể xảy ra, một tình yêu đẹp tuyệt vời khiến người ta phải ghen tị. Nhưng… nếu đã không thể ở cùng nhau, tức là một kết cục đau khổ, thì nó lại là một cái kết buồn thảm nhất, cực kì đau khổ, khiến bạn khó thể cầm được nước mắt. Khi đọc đến những câu chuyện có cái kết SE như vậy, mình không thể nào khống chế nổi bản thân ngưng khóc trước sự việc và diễn biến. Mình cũng vẫn nhớ mình đọc 1 trong 9 câu chuyện trong sách vào buổi tối rồi cứ thế mà khóc cả đêm. Một từ thôi: tiếc. Mình tiếc cho họ rất nhiều, rất rất tiếc, đáng ra họ xứng đáng có được một tình yêu đẹp đẽ, nhưng hình như… duyên phận chẳng cho họ làm điều đó.
Khác, mình rất ấn tượng với cách dẫn dắt tình huống và đặt ra phản ứng của nhân vật của Trương Hạo Thần. Có thể nói mình như mê đắm và chìm sâu vào giọng văn của tác giả, như bị cuốn hút bởi nó không cách nào có thể thoát ra ngoài. Và một điều không thể chối cãi, đây là cuốn sách mà mình thích nhất và cảm thấy hay nhất trong số những sách mình từng đọc. Những “vở kịch” thanh xuân này, mình không biết nó có thật hay không, nhưng mình cảm thấy nó rất đẹp và kì diệu. Chắc là mình sẽ chấp nhận những nỗi buồn này, bởi vì chúng đều là những nỗi buồn đẹp, là một phần tạo nên một tuổi trẻ khó quên trong đời, là những khoảng thời gian đầy phép màu của cuộc đời,… chẳng ai muốn quên đi nó cả.
Đây chính là một cuốn sách mà các bạn nên đọc ít nhất một lần trong đời. Với những người chưa nếm được mùi vị của thanh xuân (chưa đến tuổi thanh xuân) sẽ như muốn bay thật nhanh tới khoảnh khắc này để trải nghiệm và thử cảm giác. Còn với những người tuổi thanh xuân đã qua, đọc sách như được tìm lại cảm giác của ngày xưa ấy, như được trở về tuổi trẻ một lần nữa và chìm đắm trong đó. Còn với những người đang trong khoảng này, thì cứ từ từ tận hưởng và đón nhận mọi biến cố sắp tới với mình nhé!
– Ngọc Minh
Trích dẫn Tuổi trẻ lạc bước
“Quan hệ giữa người với người thực ra giống như một chiếc áo len. Lúc ta đan nó, từng mũi kim từng sợi len đều tỉ mỉ nắn nót, nhưng đến lúc gỡ ra thì chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái mà thôi.”
“Đa số phụ nữ trên đời này đều là kiểu nhìn bề ngoài thì rất cứng cỏi, nhưng nội tâm lại mềm yếu vô cùng. Kiên cường cũng chỉ là những lúc một mình, nhưng họ đều nguyện trở nên yếu đuối trước mặt người mình thích. Vì thế đừng cảm thấy con gái vì sao cứ thích anh phải đoán, thích hỏi anh những câu giống hệt nhau, bởi vì họ muốn dựa dẫm vào anh, muốn anh quan tâm họ từ tận đáy lòng. Cô ấy hỏi anh, anh phải cảm nhận, muốn hạnh phúc như thế nào thì phải trả giá bằng nỗ lực tương đương.”
“Anh ấy ấn thích bài viết của bạn, trong đầu bạn liền tưởng tượng ra cả một bộ phim, anh ấy cập nhật một dòng trạng thái, bạn chăm chú đọc như thể đang phân tích tác phẩm văn học, dẫu có cách một dải ngân hà, dù anh ấy chẳng làm gì cả, cũng khiến bạn cảm thấy rung động. Anh ấy cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó là không thích bạn.”
“Trên đời này có rất nhiều chuyện chỉ thiếu một chút là có thể trọn vẹn.
Như bãi bờ chỉ thiếu một chút là sẽ gặp được sóng.
Như taxi chỉ thiếu một chút là sẽ gặp được hành khách.
Như ca từ trong bản tình ca chỉ thiếu một chút là sẽ gặp được người có lòng thấu hiểu.
Như khi muốn yêu chỉ thiếu một chút là sẽ có được tình yêu thật sự.
Nhưng để có được khoảnh khắc ấy, ta lại phải trả giá rất nhiều.”
“Thời thanh xuân thuở bấy giờ,
Chúng ta yêu nhau như những người liệt sĩ,
Trao chút tình cảm cũng đều dốc hết lòng hết sức,
Thế giới trong mắt như được tô điểm xinh đẹp,
Đau đớn chỉ là sự khoa trương của chút va chạm cỏn con,
Nuối tiếc nhấn mạnh việc chúng ta đã chia tay,
Còn tình yêu là phép ví von tình cảm tôi dành cho em.
Nhưng những điều này đều là minh chứng của sự ngây thơ mà chúng ta đã từng trải qua.”
“Cuộc đời này rất dài, có một vài người bỏ lỡ nhau khiến chúng ta hiểu ra rằng, yêu và có được là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, hợp nhau hay không còn quan trọng hơn là có yêu hay không. Có lẽ mọi chuyện trên đời đều được an bài theo một cách tốt nhất. Dù sau này chúng ta không ở bên nhau, nhưng rất lâu rất lâu trước đó, thật may mắn vì em đã gặp được anh.”
“Con người,
Cho dù thân thiết đến đâu, chung quy sẽ có một ngày phải chia xa.
Đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Chỉ cần trong lòng bạn biết được điều đó,
Dẫu sau này ngày ấy thật sự đến,
Cũng sẽ không quá đỗi đau lòng.”
“Trên đời này có quá nhiều chuyện không như mong muốn, nhưng nếu có thể gánh vác được kết quả, dù có lựa chọn như thế nào cũng không có gì đáng trách cả.”