Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi – Lư Tư Hạo

Bạn có biết vì sao Trái Đất lại xoay tròn hay không?

Bởi vì nó không muốn con người chỉ biết dậm chân tại chỗ, mà muốn chúng ta có thể luôn biết nhìn về phía trước.
Chúng ta đều giống nhau, sau khi mệt bã người vẫn cố duy trì sự nhiệt huyết.
Đối mặt với những lựa chọn luôn khát khao sự sáng suốt.
Khi vấp ngã vẫn tiếp tục tiến về phía trước, dù cô đơn lạc lõng vẫn luôn cố là chính mình.

Chúng ta đều giống nhau, trẻ trung nhưng do dự…

Review Đừng cuối đầu mà khóc, hãy ngẩng đầu mà đi

“Có thể chúng ta không được định sẫn để trở thành một ngôi sao, nhưng chúng ta vẫn có thể trở thành đom đóm.”

ĐÔI LÚC MÌNH SỐNG TRÊN ĐỜI VÀ THẮC MẮC KHÔNG BIẾT MỤC ĐÍCH CỦA SỰ TỒN TẠI BẤT ĐẮC DĨ NÀY LÀ GÌ, MÌNH SINH RA ĐỂ TRỞ NÊN THÀNH CÔNG XUẤT CHÚNG ? HAY ĐỂ NHÌN NGƯỜI KHÁC ĐẠT ĐƯỢC MỤC TIÊU VÀ NHẬN RA MÌNH CHẲNG LÀ GÌ TRONG CÁI THẾ GIAN VỘI VÃ BẠC TÌNH NÀY ?

Mình từng có hàng tá điều muốn tâm sự vào mỗi đêm, lục hết danh sách Messenger vẫn không có ai để nói cùng.

Mình từng cố gắng để đạt hạng Nhất trong một cuộc thi, để rồi người ta bảo chỉ tại mình “sinh ra từ vạch đích”.

Mình từng học cách chấp nhận mọi thứ phải thay đổi và hoà đồng hơn trong đám đông, sau đó nghe bạn bè bảo giáo viên mà mình ngưỡng mộ mặc định mình là người lôi kéo người khác, chỉ toàn biết làm chuyện không tốt.

Mình có những đêm trốn trong toilet khóc, vì không muốn để ai thấy những giọt nước mắt yếu đuối mỏng manh chỉ vì những điều nhỏ nhặt.
Các bạn, có từng thế không? – Nếu có, cầm quyển sách này lên nhé.

Lư Tư Hạo – có lẽ là một cây bút trẻ hiểu lòng mình nhất chỉ với một chiếc sách nho nhỏ. Lật giở 308 trang sách của “Đừng ngẩng đầu mà khóc, hãy ngẩng đầu mà đi”, mình tìm thấy đâu đó tâm hồn nhiệt huyết nhưng đầy trăn trở của chính mình

Chiếc sách mở đầu với những mẩu chuyện tình cũ kĩ chôn dưới miền kí ức xa xăm, dưới nỗi buồn sâu thẳm như đại dương mênh mông. Phải, đại dương rộng lớn lắm, luôn tỏ ra mạnh mẽ bằng những con sóng xô vào bờ mãnh liệt, nhưng đại dương ôm hết nỗi buồn của những người đi biển, như chúng ta vậy. Chúng ta mở cánh cửa thuần khiết của bản thân và cho u phiền tràn vào. Chúng ta từng mong có người đến bên sẻ chia những tổn thương đó chưa? Có, bản chất của sự yêu thương thật ra là hi vọng mà; chúng ta chờ một người chẳng dễ dàng gì đến nhưng không mấy khó khăn để rời đi, chẳng vì điều gì cả. Đời người vô thường, mấy ai biết được đau đớn đến mấy lòng mới thôi nghĩ về người ta nữa?

…Khi nào mới thôi nghĩ về người ta nữa? Lư Tư Hạo có viết vài mẩu chuyện ở chương II, như đang nói với mình vậy, đọc đoạn này mình thực sự thấy sách là bạn.

“Lúc nãy cùng cậu ngắm sao, tớ thấy rất tuyệt. Tớ biết ngôi sao trong mắt cậu không phải tớ, nhưng tớ vẫn thích cậu” – Lư Tư Hạo

Mình thích một người, cậu ấy toả ra một thứ ánh sáng kì lạ. Chỉ cần chạm mặt cậu ấy, mọi luồng suy nghĩ của mình liền bị đánh cắp. Trải qua nhiều vị mặn đắng chua ngọt của cuộc đời, cuối cùng tụi mình cũng không đến với nhau, dù thế giới có tận 7 tỷ người, nhưng sự cô đơn lại chọn mình, trong khi mình thì chọn cậu ấy. Mình không nói cậu ấy là một kỉ niệm đáng ghét không đáng nhớ, cậu là một thước phim kí ức không nên nhớ lại. KÌ thực, một kỉ niệm vui khi mà nhắc lại thì thật buồn.

Lư Tư Hạo còn viết về cả tình bạn thanh xuân nồng nhiệt của anh. Cuộc đời của Lư Tư Hạo là những trải nghiệm, những thay đổi từng ngày, mất đi không ít bạn bè cũ, những mối quan hệ, song, bạn bè vẫn luôn bên cạnh anh. Mình rất thích câu: “Nếu một ngày con thuyền của tôi chìm giữa biển cả cuộc đời thì tôi cũng phải liều mạng bơi vào bờ. Bởi vì trên bờ có những người bạn tốt đang đợi tôi.” Những thứ bé nhỏ ấy, luôn là động lực, luôn là một tia lửa làm rực cháy một tuổi trẻ không hối hận của nhiều người.

Chúng ta lớn lên, giấu mình nhiều hơn dưới những nụ cười giả dối. Thật may mắn khi gia đình và bạn bè vẫn luôn ở đó.

Vậy sau những tổn thương, những hương vị ấy, chúng ta có được gì? Chúng ta không thực sự có gì để cho người khác công nhận, vì chúng ta sống một cuộc đời bận rộn không có đủ thời gian cho những lời ra lời vào ấy của thiên hạ. Cuộc sống lúc nào cũng vậy, luôn đợi bạn cất những bước thay đổi đầu tiên, để trở thành một con người hoàn thiện mà BẢN THÂN MÌNH THỰC SỰ THOẢI MÁI VÀ MÃN NGUYỆN. Nhiều người đọc hết bốn chương sách lại không hiểu ý nghĩa sâu sắc bên trong, vài ba câu chuyện thì liên quan gì đến “ngẩng đầu mà đi”? Con người ta, sống hết mình vì hiện tại, trân trọng phút giây quá khứ, cố gắng tiến về tương lai mới không bỏ sót điều gì. Quả thế, dẫu bị cuộc đời quật ngã, bị phớt lờ, bị cô đơn bao lấy, mình vẫn còn có bản thân mình, mình sẽ kể mọi ưu sầu cho chính mình, rồi từ đấy tìm ra động lực để bước tiếp.

Chúng ta sẽ không dừng lại, vì cuộc đời là những cuốn phim kéo dài liên tục, bạn muốn trở thành vai chính trong phim hay chỉ là một vai phụ mờ nhạt. Đừng cam chịu cúi đầu mà khóc nữa, hãy ngẩng đầu dũng cảm mà bước đi! Đời chua như là dưa ghém, nhưng không hề thiếu những câu chuyện khiến tim ta đập “Ba da ba da bum”

– Hạnh Đoan

Trích dẫn Đừng cuối đầu mà khóc, hãy ngẩng đầu mà đi

“Người tôi đợi, nhất định là một người hiểu được tôi và tôi cũng hiểu người ấy.

Tôi sẽ không lựa chọn giữa người tôi yêu và người yêu tôi, người tôi chọn nhất định phải là người tôi yêu và cũng yêu tôi.

Tuyệt đối không nhượng bộ.

Hãy thích một người khiến bạn có động lực, mỗi sáng thức giấc đều cảm giác như ánh dương đang chiếu rọi; đừng thích một người chỉ khiến bạn mang đầy thương tích, mỗi đêm đi ngủ đều thấy mệt mỏi rã rời.”

“Nếu thời điểm không lệch nhau thì tốt biết mấy, khi tôi thích em, vừa khéo em cũng thích tôi.

Có những lúc, cho dù bạn đi dọc theo con đường mà người bạn thích từng đi, cô ấy cũng sẽ không quay đầu lại nhìn bạn dù chỉ một cái. Bởi lẽ người bạn thích là cô ấy của quá khứ, còn người cô ấy thích lại là một người khác trong quá khứ, thế nên giữa các bạn mãi mãi có sự chênh lệch về thời gian.”

“Ý nghĩa của cố gắng là gì?

Là vì ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn.

Là vì có thể tự do lựa chọn cơ hội cho cuộc đời mình.

Là vì về sau có thể không cần khuất phục trước kẻ đáng ghét.

Là vì vào lúc người mình thích xuất hiện có thể không tự ti đến nỗi không ngóc đầu lên được mà là tràn ngập tự tin, mạnh mẽ nói: “Em biết anh rất tốt, nhưng em cũng chẳng kém cạnh gì.””