Xin Lỗi, Tôi Cũng Lần Đầu Làm Người Lớn – Phạm Tử Văn, Phạm Tử Hào

Lần cập nhật gần nhất September 14th, 2020 – 10:45 am

Chúng ta đều giống nhau, khi còn bé thì khát khao trưởng thành, trưởng thành rồi lại cứ mãi loay hoay.

Kỳ thi chuẩn bị ập đến, chúng ta chỉ lo lắng về thành tích mà không nhìn thấy nụ cười của những người bên cạnh. Tốt nghiệp xong vô cùng gấp rút, chúng ta hối hả đối mặt với những khó khăn phải gánh lấy sau khi trưởng thành mà quên nói lời tạm biệt với những người quan trọng. Bận rộn trong guồng quay công việc, chúng ta dường như đánh mất đi nhiệt huyết và lòng tự tôn vốn có, cứ mãi loay hoay với tương lai không tìm được đường ra.

Nhưng có lẽ thanh xuân của mỗi người đều có một gương mặt giống nhau, gương mặt ấy tuy ngơ ngác nhưng cực kỳ đáng yêu.

Review Xin lỗi, tôi cũng lần đầu làm người lớn (3)

Làm người lớn như thế nào nhỉ?

Tôi đã thắc mắc điều này trong suốt tuổi thơ của mình vì dù có hỏi rất nhiều người lớn khác, nhưng những câu trả lời tôi nhận được đều không thỏa mãn thắc mắc của tôi. Cho đến khi tôi bất ngờ được một đứa trẻ nhờ giải quyết tranh cãi giữa chúng về người thắng cuộc của trò kéo-búa bao do chúng nghĩ lời “người lớn” đáng tin hơn, cũng là lúc tôi tìm được câu trả lời cho câu hỏi tôi vẫn luôn thắc mắc suốt 18 năm nay. Làm người lớn như thế nào nhỉ? , chính là những cảm nhận của một người trẻ lần đầu nhận ra mình đã là người lớn và bị khủng hoảng bởi việc đó trong bối cảnh trên một chuyến xe buýt đơn độc giữa phố thị lúc hoàng hôn.

Nhưng sao, làm người lớn cô đơn quá. Một khi đồng hồ điểm hết giờ làm, giờ học người lớn lại quay về cuộc sống cô đơn của mình. Tôi lại quay về nhịp sống buồn tẻ của mình. Một mình tôi đi trên con đường vàng nắng, một mình tôi cố gắng tìm niềm vui trong những cuốn sách của một tiệm sách nhỏ nào đó, vẫn mình tôi ấy lang thang trong thành phố nhộn nhịp này nhằm tìm lấy cho mình một nơi chốn riêng. Đi đi, về về trong những tiếng còi xe inh ỏi và những ánh đèn sáng choang của các cửa tiệm, có lẽ, chưa bao giờ tôi thấy làm người lớn lại tẻ nhạt như vậy.

Trưởng thành là như vậy hay sao? Trưởng thành là khi ta bị cuốn theo những vòng xoáy của cạnh tranh trong công việc, của vất vả kiếm tiền, của căng thẳng từng phút giây để rồi nhận ra ta chợt đánh mất mình trong hành trình tìm ý nghĩa cuộc sống và lạc đến xứ sở của nỗi cô đơn.

– Phạm Cẩm Tú

Thực tế, tất cả chúng ta đều giống nhau. Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta rất háo hức để lớn lên. Nhưng rồi đến một ngày nào đó chúng ta phải học cách lớn lên và đối mặt với một số điều chỉ có một mình, khi đó bạn có hoang mang không? Có sợ hãi không?

Gần đây tôi đã đọc một cuốn tiểu thuyết “Xin lỗi, tôi cũng lần đầu làm người lớn”. Sau khi đọc cuốn sách này, tôi rất cảm động. Tất cả chúng ta đều là những người lần đầu bước vào thế giới của người lớn. Trước đó, không ai dạy chúng ta cách trở thành một người trưởng thành có trình độ, mỗi người chúng ta đều phải tự vấp ngã và lớn lên.

Chúng ta không muốn lớn lên, điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể từ chối lớn lên. Trong thời gian sau khi trưởng thành, chúng ta phải có khả năng sống sót tốt trong thế giới trưởng thành. Vì chúng ta không có đường quay về.

Tôi hiếm khi thể hiện cảm xúc của mình trước mặt người ngoài. Trước đây, tôi sẽ viết lên mặt nếu tôi vui hay không vui. Tuy nhiên, sau khi đọc xong “Xin lỗi, tôi cũng lần đầu làm người lớn” tôi đã khóc: “Tôi là người lớn, nhưng tôi vẫn là tôi chứ?”

Sau khi bước vào thế giới của người lớn, mọi thứ đều khác. Chúng ta sẽ bận rộn, lo lắng và mất ngủ vào ban đêm, chúng ta sẽ phạm phải những sai lầm mà chúng ta nghĩ là không thể tha thứ, và chúng ta đôi khi sẽ thấy bất lực: “Tôi đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng vẫn ‘không tốt’ và khi trời đã khuya, tôi ôm lấy mình và nói: “Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi là người lớn!””

– Quỳnh Như

“Chúng ta đều lần đầu trưởng thành. Cho dù bạn từng cảm thấy tuổi trẻ của mình thật ấu trĩ, bồng bột, vô lý hay thậm chí đáng ghét, dù bạn có vứt lại nó sau lưng, khi đến ngã rẽ tiếp theo của cuộc đời, dẫu đèn xanh đã bật nhiều lần, bạn vẫn sẽ kiên nhẫn chờ nó đuổi kịp. Bạn không nỡ rời xa, không nỡ để lại, không nỡ từ bỏ, bởi đó chính là dáng hình nguyên bản và đáng yêu nhất bạn từng có.” – Phạm Tử Văn

Đấy là tất cả những gì để ta có thể mường tượng trong ký ức, và quay lại, hoặc tiến tới một tuổi trẻ, một “lần đầu” làm người lớn sao? Cũng chưa hẳn là vậy, bởi lẽ, đời người sẽ trải qua rất nhiều lần đầu tiên ấy, chẳng ai giống ai cả…

Thời thanh xuân nhiệt huyết rực rỡ được mở ra dưới ngòi bút thâm thúy, tinh tế và không kém lãng mạn, chân thực của anh em tác giả Phạm Tử Văn – Phạm Tử Hào. Hay đâu đó những câu chuyện đời thường pha lẫn tình yêu liền biến hóa như cổ tích mộng ảo của các nhân vật ấy, về một cậu bạn Bạch Dục luôn bên cạnh, đầy khát vọng trong “Chúng ta từng đánh mất đại dương trong sa mạc”, cùng “tôi” đi qua những năm tháng ý nghĩa nhất, để rồi tạm lãng quên nhau.

“Tôi biết rõ, chúng tôi sẽ không bao giờ được như trước, hễ tôi không muốn làm bài tập, cậu ấy sẽ quẳng cây bút trong tay rồi cùng tôi lang thang đến một giờ sáng. Lúc này, tôi đứng trong thư viện trường đại học Bạch Dục, biết cậu ấy đang ngồi ở một góc không người nào đó gửi tin nhắn cho tôi, nhưng tôi không muốn bước thêm một bước về phía trước, bởi tôi hiểu, cậu ấy không hề muốn tôi bước tới, tôi cũng sợ sẽ gặp nhau, cậu ấy giờ đã trở nên rất xa lạ…”

Tuổi trẻ năm ấy, ký ức năm ấy vẫn còn đó, nhưng dường như, con người ta đã không như lúc ấy nữa, dần trưởng thành hơn, quên đi cái tôi, bớt đi vẻ ngoài chín chắn của mình. Cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn, để những cảm xúc chân thành nhất trong mỗi người sẽ chìm đắm trong tình cảm với nhau, trong niềm hạnh phúc nho nhỏ nào đó, như một cô bé bị điếc Thược Dược cứ mỗi cuối tuần lại chờ mong hộp sữa tươi và lá thư trong thùng sữa đã không còn dùng đến, từ một anh Phùng Sơ…bị câm.

Và bạn ơi, dẫu có thế nào, xin đừng quên dừng lại, nhớ đến những lần đầu tiên ấy và…. “…bạn hãy tin rằng, thời gian có thể xóa mờ nếp nhăn do thử thách gây ra, còn có thể mang lại cho bạn suy nghĩ chín chắn” hơn bao giờ hết. Đừng nản lòng, cũng đừng dừng lại, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, vì chúng ta, cũng là lần đầu làm người lớn, cố lên nhé!

– Yến Xuân

Trích dẫn Xin lỗi, tôi cũng lần đầu làm người lớn

“Trưởng thành đối với bất cứ ai đều là sự song hành của kỳ vọng và nuối tiếc.”

“Xin lỗi, tôi cũng là lần đầu làm người lớn, sẽ luôn có những khoảnh khắc cảm thấy lúng túng, luôn có những việc không giải quyết được, nhưng không sao, dần dần chúng ta sẽ tìm thấy lỗi ra.”

“Khi những người bạn bên cạnh từng người rời đi một, chúng ta sẽ nhận ra đó chính là con đường trưởng thành”

“Khi đánh mất người bạn của một giai đoạn cuộc đời, bạn cũng đừng nên luyến tiếc, bởi cậu ấy vẫn là người chứng kiến một giai đoạn đã qua trong cuộc đời bạn, điều ấy mãi mãi chẳng thay đổi”

“Trong lòng mỗi người đều có một góc nhỏ dành cho một người không thể ở bên mình, dù sau này gặp được người khác tốt hơn vạn lần, góc nhỏ trong tim vẫn luôn có hình bóng người ấy”

“Xin lỗi nhé, vì đã cho bạn một cuộc sống tệ hại như vậy, tôi không thông minh, sinh ra tầm thường, nên đành từ từ thay đổi. Thật sự xin lỗi, tôi cũng là lần đầu làm người lớn.”

“Không có kinh nghiệm, không được tự tin, có lúc hoang mang, có lúc mơ hồ, tôi nghĩ đây chính là quá trình mỗi người chúng ta khi trưởng thành đều phải tự mình trải nghiệm”